Nguỵ Vô Tiện sau khi gặp được Lam Vong Cơ, nói là hai người muốn thảo luận riêng, lúc mọi người đều đi hết rồi, Nguỵ Vô Tiện lập tức nhào tới ôm lấy Lam Vong Cơ mềm giọng lấy lòng nói: "Lam Trạm ta sai rồi, ngươi phạt ta đi".
Lam Vong Cơ nói: "Hử?"
Nguỵ Vô Tiện buông y ra, ánh mắt thành khẩn nói: "Hôm lễ thành hôn của sư tỷ, ta không nên uống nhiều rượu như vậy, lại càng không nên uống đến mức đầu óc hồ đồ nhận lầm huynh trưởng của ngươi, Lam Trạm, sau đó ta thật sự không nhớ ra, ngươi phạt ta đi, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được hết".
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi nhớ ra rồi?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không có, là mấy hôm trước Nhiếp Hoài Tang đến tìm ta, trong lúc vô tình kể ra, Lam Trạm, ta thật sự không phải cố ý".
Lam Vong Cơ kéo hắn vào lòng, hai tay ôm chặt hắn, nói: "Giữa ta và ngươi không cần phải xin lỗi, ta biết tất cả chuyện đó đều không phải ngươi cố ý, hơn nữa ta cũng có lỗi".
Nguỵ Vô Tiện vội la lên: "Lam Trạm, ngươi không có lỗi, đều là lỗi của ta, ta nên bị phạt".
Lam Vong Cơ khẽ hôn lên tóc mai của hắn, trấn an Nguỵ Vô Tiện lặp đi lặp lại rằng mình thật sự không tức giận, Nguỵ Vô Tiện mới yên tâm. Nghĩ đến vấn đề đám người Giang Phong Miên tranh chấp, Nguỵ Vô Tiện cười nói với Lam Vong Cơ: "Không ngờ mấy người Giang thúc thúc và thúc phụ ngươi thế mà lại thú vị như thế".
Lam Vong Cơ nói: "Giang tông chủ đối với ngươi cũng là tình thâm nghĩa trọng".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đúng vậy, Giang thúc thúc đối xử với ta như con trai ruột, Ngu phu nhân cũng là miệng dao găm tâm đậu hủ, bọn họ cũng chỉ là không muốn ta chịu uỷ khuất bị người ta coi thường, chịu sự chê trách của người đời, cho nên mới một bước cũng không chịu nhường".
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, ta không ngại tổ chức hôn lễ ở Vân Mộng, với ta mà nói, chỉ cần là ngươi, nơi nào cũng có thể".
Nguỵ Vô Tiện kéo tay Lam Vong Cơ cười nói: "Ta cũng vậy, chỉ cần là ngươi, hôn lễ với ta mà nói chỉ là một nghi thức, nhưng... hôn lễ vẫn nên làm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đi, Vân Mộng là nhà trước kia của ta, còn Cô Tô, là nhà của chúng ta".
Hai người nhìn nhau cười, tâm ý tương thông, tiếp đó liền đi tìm mấy người Giang Phong Miên và Lam Khải Nhân, Nguỵ Vô Tiện bày tỏ bằng lòng tổ chức ở Cô Tô Lam thị bên đây, mà Lam Vong Cơ hết thảy đều nghe theo Nguỵ Vô Tiện, y cũng muốn cho Nguỵ Vô Tiện một gia đình thật sự.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Giang thúc thúc, cho dù hôn lễ tổ chức ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Trạm và người trong gia tộc y cũng không vì vậy mà coi thường ta, cho nên không cần để ý hôn lễ tổ chức ở nơi nào đâu, Liên Hoa Ổ là nơi ta lớn lên, cho dù ta và Lam Trạm thành hôn, Liên Hoa Ổ vẫn mãi mãi là nhà của ta".
Lam Khải Nhân nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nói như thế, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một tia hài lòng, đột nhiên cảm giác Nguỵ Vô Tiện trông cũng thuận mắt hơn trước nhiều.
Giang Phong Miên tuy rằng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng tôn trọng quyết định của Nguỵ Vô Tiện, Ngu phu nhân vẫn luôn không lên tiếng chợt mở miệng nói: "Không được, ta không đồng ý".
Giang Phong Miên nói: "Tam nương, chúng ta không phải đã nói, sẽ tôn trọng quyết định của a Tiện và Vong Cơ, sao có thể đổi ý chứ?"
Ngu phu nhân cau mày không nói gì, nhưng nắm tay siết chặt rõ ràng vẫn là phản đối quyết định này.
Nguỵ Vô Tiện cười cười nói giỡn: "Nếu thật sự không được thì dứt khoát làm hai lần, mỗi bên một lần, như vậy không phải là công bằng sao".
Ngu phu nhân nghiêm mặt nói: "Hồ nháo, hôn lễ trang trọng nghiêm túc, thể hiện sự hoà hợp của trời, đất và con người, nhận sự chúc phúc chân tình của bạn bè thân thích, đâu ra làm hai lần, ngươi tưởng là trò đùa sao?"
Nguỵ Vô Tiện cười khúc khích nói: "Ồ..., ta chỉ là nói vậy thôi, nói đùa mà".
Giang Phong Miên nói: "Thật ra cũng không phải là không thể, hai lần hôn lễ nói ra không dễ nghe, không hợp quy củ, nhưng có thể đãi tiệc hai lần, như vậy cũng không tính là bôi nhọ a Tiện".
Mọi người: "....."
Đến cuối cùng hôn lễ vẫn là quyết định tổ chức ở Cô Tô Lam thị, bất quá ba ngày sau hôn lễ, Vân Mộng Giang thị lại một lần nữa đãi yến tiệc mời tiên môn bách gia chung vui.
Tiên môn bách gia sau khi nhận được thiệp mời, sôi nổi kinh ngạc nếu đãi tiệc rượu hai lần, vậy chẳng phải là muốn hai phần quà hay sao??? Vấn đề này cứ mãi lẩn quẩn trong lòng những người nhận được thiệp mời.
***
Ngày thành hôn càng lúc càng đến gần, Giang Trừng bận rộn hôn sự của a tỷ Giang Yếm Ly xong, lại tiếp tục bù đầu hôn sự của Nguỵ Vô Tiện, mỗi ngày lu bu xoay như chong chóng không ngừng.
Tiết Dương cũng cả ngày chạy không thấy bóng dáng đâu, thần long thấy đầu không thấy đuôi, có đôi khi thậm chí mấy ngày liên tiếp ngay cả buổi tối cũng không về ngủ, đến ăn Tết cũng không thấy người, nói là sẽ cho Nguỵ Vô Tiện một kinh hỉ, chẳng bao lâu sau, Tiết Dương đã dẫn về một người mà Nguỵ Vô Tiện làm sao cũng không thể nghĩ tới.
Hôm đó Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đang bàn bạc chi tiết hôn lễ, Tiết Dương cao hứng phấn khởi chạy về tới, đi theo sau là một nam tử diện mạo tuấn tú văn nhã, một thân bạch y khí chất xuất trần.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thân ảnh thanh mảnh kia, lập tức tự hỏi có phải mình già cả mắt mờ rồi hay không, mà lại xuất hiện ảo giác.
Tiết Dương thấy Nguỵ Vô Tiện thất thần mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần, lập tức tim đập nhanh hơn, thầm nghĩ: "Không phải chứ? Chẳng lẽ Hiểu Tinh Trần lớn lên quá đẹp, khí chất lại xuất chúng, Nguỵ Vô Tiện vừa gặp đã yêu, muốn bỏ người cũ yêu người mới??"
Hiểu Tinh Trần thấy Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào mình, nghi hoặc nói: "Vị công tử này, tại hạ có chỗ nào không ổn sao?"
Giang Trừng thấy vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện không đúng, lặng lẽ vỗ hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện lấy lại tinh thần, lễ phép cười nói: "Không có không có, tại hạ Vân Mộng Giang thị Nguỵ Vô Tiện, không biết đạo hữu là..."
Hiểu Tinh Trần chắp tay nói: "Tại hạ Hiểu Tinh Trần, là đệ tử của Bão Sơn Tán Nhân".
Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm: "Ta đương nhiên biết ngươi là Hiểu Tinh Trần, vấn đề là tại sao ngươi rời núi sớm như vậy? Còn lăn lộn cùng với Tiết Dương? Đây cmn là cái nghiệt duyên gì..."
Giang Trừng cũng lễ phép thi lễ nói: "Tại hạ Vân Mộng Giang thị, Giang Trừng".
Nguỵ Vô Tiện nhìn Hiểu Tinh Trần dáng người trác tuyệt, trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Mẫu thân của ta, Tàng Sắc Tán Nhân, cũng là đệ tử của Bão Sơn Tán Nhân, ngươi và ta tuy tuổi tác xấp xỉ, nhưng nếu luận ra, ta còn phải gọi ngươi một tiếng tiểu sư thúc".
Hiểu Tinh Trần nghe thấy hắn là con trai của sư tỷ, đôi mắt tinh anh lập tức toả sáng rực rỡ, nhẹ giọng cười nói: "Thì ra là thế, trách không được khi vị Tiết đạo hữu nhỏ tuổi này nghe nói ta là đệ tử của ai, liền nhất định phải kêu ta tới đây, nói là có cố nhân muốn nhận nhau, nói vậy hẳn là Nguỵ công tử rồi".
Giang Trừng trong lòng cũng giật mình không thôi, người này thế mà lại là tiểu sư thúc của Nguỵ Vô Tiện, Hiểu Tinh Trần. Giang Trừng nhớ tới Nguỵ Vô Tiện lúc trước kể cho y nghe ân oán gút mắt giữa Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương, thầm nghĩ: "Hiểu Tinh Trần này rốt cuộc là xui xẻo tới cỡ nào, mà quay đi quay lại đều gặp phải tên tiểu lưu manh Tiết Dương..."
Hiểu Tinh Trần mới vừa xuống núi mấy ngày đã gặp Tiết Dương đang trên đường đi tìm bảo vật tặng cho Nguỵ Vô Tiện làm của hồi môn, sau khi biết hắn là đệ tử của Bão Sơn Tán Nhân, liền muốn kéo hắn đến Vân Mộng.
Hiểu Tinh Trần không có ý dính dáng nhiều đến thế gia, cho nên uyển chuyển từ chối Tiết Dương.
Tiết Dương há phải là người dễ dàng từ bỏ, vừa bám riết vừa ì ra, thủ đoạn dây dưa hết cách này đến cách khác, không phải giúp trả tiền ăn cơm, thì là giúp đánh yêu quái khi săn đêm, phòng trọ buổi tối đều đặt trước cho hắn, ân cần không chịu nổi.
Hiểu Tinh Trần không muốn thiếu nợ ân tình, lại thêm tính tình ôn hoà, không tiện đuổi hắn, Tiết Dương chính là bắt trúng điểm này, mặt dạn mày dày đi theo hắn, mỗi ngày giống như một con chim nhỏ, rít rít bên tai hắn, cười rộ lên lộ ra đôi răng nanh, bảy phần tuấn lãng thêm ba phần trẻ con, thật là đáng yêu, không chỉ giỏi làm nũng bán manh, lại còn lanh lợi khéo miệng, Hiểu Tinh Trần lúc đầu không chịu nổi bị quấy rầy, nhưng sau đó thỉnh thoảng bị Tiết Dương chọc cho cười liên tục.
Tiết Dương ban đầu bị cự tuyệt, trong lòng còn khinh thường cho rằng Hiểu Tinh Trần là giả bộ, nhưng sau này phát hiện Hiểu Tinh Trần thật sự là thanh tâm quả dục, tâm tính thuần khiết. Càng ở chung càng thích, dù muốn cho hắn và Nguỵ Vô Tiện kinh hỉ, nhưng vẫn không nói thẳng ra, hạ quyết tâm cho dù thế nào cũng nhất định phải đưa hắn tới Vân Mộng.
Hiểu Tinh Trần biết y cũng không có ác ý, nhưng bị y bám dính như kẹo mạch nha, lại được thỉnh cầu ân cần như thế, cuối cùng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, vì thế đồng ý theo y đi một chuyến, lại không nghĩ rằng gặp được con trai của sư tỷ đồng môn.
Hiểu Tinh Trần nói: "Ta nhập môn trễ, chỉ biết sư tỷ là đệ tử đắc ý của sư phụ, nhưng chưa được gặp, không ngờ Nguỵ công tử thế mà lại là con của sư tỷ".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Tiểu sư thúc tới cũng vừa đúng lúc, qua mấy ngày nữa là ngày đại hôn của ta, mong tiểu sư thúc nhất định phải nể mặt uống ly rượu mừng nha".
Tiết Dương ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, trong lòng lại cảm thấy có chỗ quái lạ, Nguỵ Vô Tiện ngoại trừ lúc đầu có chút kinh ngạc, sau đó phản ứng thật sự là quá mức bình tĩnh, dường như đã quen biết Hiểu Tinh Trần từ lâu...
Nguỵ Vô Tiện ra sức mời Hiểu Tinh Trần ở lại Vân Mộng tham gia hôn lễ của mình, Hiểu Tinh Trần mới vừa xuống núi, vốn định đi du lịch bốn phương, Nguỵ Vô Tiện lại là con trai của sư tỷ, không tiện từ chối, tất nhiên đành ở lại.
Giang Trừng dẫn Hiểu Tinh Trần đi sắp xếp nơi ở, Nguỵ Vô Tiện hỏi Tiết Dương: "Ngươi gặp được hắn ở đâu?"
Tiết Dương nói: "Tình cờ gặp hắn khi đi săn đêm, vốn dĩ chỉ là thấy hắn dung mạo đẹp đẽ, lại khí độ bất phàm, nên đi tới bắt chuyện, không ngờ thế mà lại là sư thúc của ngươi, cho nên mới tìm mọi cách mang hắn tới đây".
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Đây thật đúng là trong cõi mênh mông thần bí đã có ý trời mà, chuyện nên tới vẫn là không thể tránh được".
Ánh mắt Tiết Dương lập loè, ngập ngừng nói: "Nguỵ Vô Tiện, ta định rời khỏi Liên Hoa Ổ".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Rời đi? Ngươi định đi đâu?"
Tiết Dương nói: "Ta ở lại nơi này, ban đầu là vì ngươi và Giang tỷ tỷ, hiện giờ Giang tỷ tỷ gả tới Lan Lăng rồi, ngay cả ngươi cũng sắp thành hôn, nơi này với ta mà nói cũng không còn gì lưu luyến, đợi sau khi ngươi thành hôn, ta muốn theo Hiểu Tinh Trần đi khắp nơi săn đêm, kết bạn đồng hành".
Nguỵ Vô Tiện nhìn Tiết Dương hai mắt toả sáng, vẻ mặt mong chờ, đột nhiên nói: "Ngươi còn ý định báo thù không?"
Tiết Dương nói: "Thù gì?"
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện dừng trên bàn tay trái của Tiết Dương, Tiết Dương nhìn đến bàn tay trái bị chặt đứt một ngón út của mình, hai mắt mới vừa rồi còn toả sáng lập tức lộ ra tia tàn nhẫn, sắc mặt tối sầm.
Tiết Dương nói: "Ngươi... đã biết tất cả?"
Nguỵ Vô Tiện không trả lời, nhưng ánh mắt để nói lên hết thảy, hai ngươi trầm mặc không nói gì với nhau, không khí cũng trở nên cực kỳ nặng nề.