Một giọng nói nhu hoà từ ngoài cửa truyền đến cắt ngang lời trách mắng của Ngu phu nhân: "Mẹ, a Tiện hắn không phải cố ý, mẹ đừng nóng giận". Giang Yếm Ly dẫn theo Kim Tử Hiên từ ngoài cửa đi vào.
Ngu phu nhân nhìn thấy Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên trở về lại mặt, lửa giận trong nháy mắt xẹp đi không ít, thầm nghĩ Nguỵ Vô Tiện thật là biết chọn ngày lành, nhưng vẫn là nghiêm mặt nói: "A Ly, ngươi không cần cầu tình cho hắn, lần này hắn chính là ở trong tiệc cưới của ngươi, làm ra chuyện vô liêm sỉ đến mức đó trước mặt tiên môn bách gia, phạt còn chưa chắc chịu thay đổi, nếu không phạt... sau này chẳng phải hắn sẽ buông thả đến tận trời hay sao".
Kim Tử Hiên cũng cầu tình nói: "Mẫu thân, chuyện này... nói lại cũng là Tử Hiên không phải, do tửu lượng của ta không tốt, Nguỵ Vô Tiện thay ta chắn rượu, nên mới bị mọi người chuốc say, mất phong thái, xin mẫu thân nguôi giận, tha cho hắn lần này đi".
Giang Trừng vội vàng nói: "Đúng vậy, mẹ, sự việc liên quan đến Lam Vong Cơ, nếu Nguỵ Vô Tiện tỉnh táo, chắc chắn hắn sẽ không như thế".
Mọi người liên tiếp cầu tình cho Nguỵ Vô Tiện, Ngu phu nhân không cho Giang Trừng và Giang Yếm Ly mặt mũi, thì cũng phải cho Kim Tử Hiên - vị hôn phu mới này – chút thể diện, tuy rằng vẫn buồn bực không vui, nhưng sắc mặt cũng đã dịu lại, nghiêm mặt nói: "Nguỵ Anh, nếu Tử Hiên đã cầu tình cho ngươi, lần này ta không phạt ngươi, nhưng, ngươi làm ra chuyện không biết xấu hổ, bôi nhọ gia tộc như thế trước mặt mọi người, trước ngày thành hôn ngươi phải ngoan ngoãn ở Liên Hoa Ổ đóng cửa tự kiểm điểm, ngươi phục hay không phục?"
Nguỵ Vô Tiện vội nói: "Phục, ta phục, ta nhất định sẽ tự kiểm điểm đàng hoàng". Nguỵ Vô Tiện biết rõ nếu không phải mấy người sư tỷ Giang Yếm Ly cầu tình, một trận phạt nặng là không thể tránh khỏi, hiện giờ chỉ là đóng cửa sám hối, kết quả này đã nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hôn sự của Giang Yếm Ly vừa xong, Vân Mộng Giang thị và Cô Tô Lam thị liền bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, thời gian nửa năm tuy nói không ngắn, nhưng cũng không dài lắm, mọi việc đều bận rộn tiến hành đâu ra đấy, mà đương sự Nguỵ Vô Tiện thì lại đang vô cùng buồn chán chơi đùa với đứa bé ấu trĩ ba bốn tuổi.
Nguỵ Vô Tiện từ sau khi say rượu đã bị Ngu phu nhân ra lệnh không có việc cần, trước lễ thành hôn không được bước ra khỏi Liên Hoa Ổ nửa bước, ở nhà ngoan ngoãn đóng cửa ăn năn, tránh tới lúc thành hôn còn không biết bớt buông thả.
Nguỵ Vô Tiện nhìn củ cải nhỏ đã cao hơn nhiều so với hai năm trước, cầm một con bướm bằng giấy nhàm chán dụ dỗ nó: "A Uyển à, qua năm sau ngươi cũng 4 tuổi rồi, lúc trước ngươi đồng ý với Tiện ca ca đi tìm thần tiên ca ca ngươi có nhớ không?"
A Uyển nói: "Thần tiên ca ca là ai? Tiện ca ca muốn mang a Uyển đi đâu?"
Nguỵ Vô Tiện vừa nói tới Lam Vong Cơ, là cả người nháy mắt hăng hái, "Thần tiên ca ca ấy hả, là một ca ca lớn lên đặc biệt đặc biệt đẹp, lúc trước ngươi đã đồng ý với ta cùng nhau đi tìm y, nam tử hán không thể nói chuyện không giữ lời nha! Hơn nữa á, thần tiên ca ca có rất rất nhiều tiền, có thể mua rất nhiều rất nhiều đồ ăn cho ngươi, còn có thể mua rất nhiều rất nhiều đồ chơi đẹp nữa!"
"Nguỵ huynh à! Không ngờ ngươi còn đi lừa gạt con nít, sắp thành hôn rồi vẫn ấu trĩ như thế, sao rồi? Muốn cho Lam Vong Cơ một đứa nhỏ hả?"
Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại nhìn thấy người mới tới, hưng phấn kêu lên: "Nhiếp huynh, sao ngươi lại tới đây, ái chà! Ta sắp buồn chán đến chết rồi".
Nhiếp Hoài Tang cười nói: "Nghe đại ca nói ngươi bị cấm túc, với tính tình hiếu động kia của ngươi, khẳng định là sớm nghẹn chịu không nổi rồi, cho nên, ta mới tới thăm ngươi, còn mang cho ngươi rượu ngon nổi tiếng của Thanh Hà".
Nguỵ Vô Tiện vô cùng không khách khí nói: "Thật sự không phải là tìm cớ để trốn tránh đại ca ngươi sao? Nhưng mà, vẫn là Nhiếp huynh hiểu ta, biết ta thèm, nhanh nhanh, mở rượu ra".
Nhiếp Hoài Tang không chỉ mang theo rượu, còn mang theo ly bên người, sau khi rót rượu cho hai người, Nguỵ Vô Tiện nếm một hớp, híp mắt cười nói: "Quả nhiên là rượu ngon, đủ vị".
A Uyển một bên nói: "Tiện ca ca, ta cũng muốn uống cái này".
Nguỵ Vô Tiện kiên nhẫn dỗ dành nói: "A Uyển, ngươi còn nhỏ, thứ này ngươi không thể uống, đợi ngươi trưởng thành, Tiện ca ca nhất định dẫn ngươi đi uống một lượt rượu ngon trong thiên hạ. Ngươi đi tìm bà bà trước, buổi tối Tiện ca ca mua cho ngươi đùi gà ngươi thích, được không ha?"
A Uyển vừa nghe nói sẽ có đùi gà, cười hắc hắc nói: "Được, Tiện ca ca nhất định nói phải giữ lời".
Nguỵ Vô Tiện đảm bảo: "Yên tâm đi, một lời đã định". Nguỵ Vô Tiện tìm một đệ tử Giang gia giúp đưa A Uyển đi, lúc này mới cùng Nhiếp Hoài Tang thực sự bắt đầu uống rượu.
Nhiếp Hoài Tang nói: "Nguỵ huynh, đứa nhỏ này là gì của ngươi vậy?"
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Con trai ta, thế nào? Có phải vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn không?"
Nhiếp Hoài Tang cả kinh nói: "Ngươi ở đâu ra có con trai? Đừng nói với ta đây là con trai riêng của ngươi?!"
Nguỵ Vô Tiện trợn trắng mắt với y, "Ngươi nghĩ cái gì thế, đứa nhỏ này qua năm sẽ đến bái nhập vào Cô Tô, đổi thành họ Lam, do ta và Lam Trạm tự tay dạy dỗ, vậy không phải gần như là con trai của ta và Lam Trạm hay sao".
Nhiếp Hoài Tang thắc mắc: "Cho dù là vậy, cũng không cần phải đổi họ mà?"
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nghiêm túc nói: "Đứa nhỏ này họ Ôn, nếu dùng họ ban đầu gia nhập Lam thị, không chỉ Cô Tô Lam thị khiến người ta chỉ trích, mà ngay cả a Uyển cũng sẽ gặp một vài phiền phức không cần thiết, trưởng bối của a Uyển suy nghĩ cho tiền đồ của nó, cũng đã đồng ý sửa họ".
Nhiếp Hoài Tang biết được nguyên nhân hậu quả, phe phẩy quạt gật đầu đồng ý nói: "Cũng phải, tuy nói Kỳ Sơn Ôn thị đã diệt vong, nhưng người đời đối với goá phụ và trẻ em còn sót lại của Ôn thị cũng không tốt lắm, sửa họ đúng thật là một biện pháp đơn giản hiệu quả nhất".
Hai người vừa uống vừa trò chuyện, nói đến chuyện lần trước Nguỵ Vô Tiện say rượu, Nhiếp Hoài Tang chọc ghẹo: "Nguỵ huynh nha, ta cũng thật bội phục ngươi, không chỉ trước mặt mọi người phi lễ Lam Vong Cơ, thế mà còn dám trước mặt y đòi chụp lấy Hi Thần ca ca, quả thực to gan".
Một ngụm rượu cay nồng bị Nguỵ Vô Tiện đột ngột phun ra, trừng lớn hai mắt không thể tin tưởng nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta trước mặt Lam Trạm đòi chụp lấy ai?"
Nhiếp Hoài Tang nói: "Hi Thần ca ca á, chẳng lẽ ngươi không biết à? Ngươi say rượu ôm Lam Vong Cơ không buông tay, Hi Thần ca ca muốn kêu ngươi tỉnh lại, kết quả ngươi uống quá nhiều, thế mà nhìn ra hắn thành Lam Vong Cơ đưa tay muốn chụp lấy hắn, kết quả vừa mới đưa tay ra đã bị Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt chặn ngang, tuy nói Lam Vong Cơ ra tay rất nhanh, nhưng ta ở gần các ngươi nhất, những người khác có thể nhìn không ra, nhưng ta thấy rất rõ ràng đó".
Nguỵ Vô Tiện chợt đưa tay vỗ lên trán một cái, nhớ tới vẻ khác thường của Lam Vong Cơ trong đêm say rượu đó, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, tự mình lẩm bẩm: "Hèn chi, hèn chi tối hôm đó Lam Trạm khác thường như thế, thì ra là vậy".
Nhiếp Hoài Tang thấy Nguỵ Vô Tiện lâm vào trầm tư, nghi hoặc nói: "Nguỵ huynh, ngươi mới vừa nói cái gì vậy? Hèn chi cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện chịu đựng cảm giác nôn nóng muốn đi tìm Lam Vong Cơ ngay, không chút để ý cười nói: "Không có gì, đột nhiên nhớ tới một vài việc".
"Ồ! Nào Nguỵ huynh, tiếp tục uống".
Nguỵ Vô Tiện thất thần, cùng Nhiếp Hoài Tang uống rượu tán gẫu, nhưng tâm tư sớm đã bay đến bên người Lam Vong Cơ ở Cô Tô.
Từ sau khi Nhiếp Hoài Tang đến, mấy hôm nay Giang Trừng có cảm giác Nguỵ Vô Tiện có chút bồn chồn không yên, khi biết được nguyên nhân, cười trên sự đau khổ của người khác mà nói: "Đáng đời ngươi, ai biểu ngươi liều mạng uống nhiều rượu như vậy, còn dám giở trò trèo tường trước mặt Lam Vong Cơ, y không chém ngươi một kiếm, cũng là nhẹ rồi".
Nguỵ Vô Tiện trừng mắt liếc Giang Trừng một cái, cau mày thật sâu, nói: "Ngươi đừng mỉa mai nữa, nhanh chóng giúp ta nghĩ cách đi".
Giang Trừng nói: "Ngươi bị mẹ cấm túc đóng cửa sám hối, ta có thể có cách nào, với năng lực của ngươi, nếu ngươi muốn thần không biết quỷ không hay trốn ra ngoài, còn cần ta giúp à".
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt buồn rầu nói: "Ta thế này không phải vì đã đáp ứng với Ngu phu nhân là phải tĩnh tâm hay sao, huống hồ trước khi trở về ta cũng đã đồng ý với Lam Trạm sẽ ngoan ngoãn một thời gian, bây giờ mới được bao lâu đâu!"
Giang Trừng giống như gặp quỷ mà nhìn hắn, nói: "Ái chà, nếu phải nói thì ta thấy cũng không có gì ghê gớm, Lam Vong Cơ biết ngươi uống say mà, chuyện này chẳng phải không so đo gì với ngươi hay sao? Làm gì cứ nhất định phải giải thích?"
"Đó là ngươi không hiểu..." Người ta đã ghen từ lâu rồi, chỉ là các ngươi không biết mà thôi.
Thời gian từng ngày trôi qua, Nguỵ Vô Tiện nóng ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, không gặp được Lam Vong Cơ chắc là sẽ bị nướng chín, vốn dĩ đã hạ quyết tâm lén chuồn đi, bất kể thế nào cũng nhất định phải gặp mặt Lam Vong Cơ, kết quả Giang Phong Miên đột nhiên đến tìm hắn, nói là muốn dẫn hắn đi gặp Lam Vong Cơ bàn bạc chuyện hôn sự.
Hoá ra là hai nhà Giang Lam mỗi bên tự chuẩn bị công việc hôn lễ, mọi việc vốn đều thuận lợi suôn sẻ, ai dè sau khi ngồi cùng nhau bàn bạc chi tiết, mới phát hiện ra cả hai nhà đều chuẩn bị đón dâu, không chỉ như thế, cuối cùng vì chuyện hôn lễ tổ chức ở đâu mà dẫn đến sự bất đồng rất lớn.
Lam Khải Nhân cố chấp muốn tổ chức hôn lễ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà Giang Phong Miên nhìn như ôn hoà không để ý, nho nhã lễ độ, thật ra không chịu nhượng bộ chút nào.
Ngu phu nhân lần này cũng hiếm khi nhất trí với ý kiến của Giang Phong Miên, tuyên bố Nguỵ Vô Tiện tuy không nhập vào gia phả Giang gia, nhưng cũng là nhìn từ nhỏ lớn lên, là đại sư huynh danh xứng với thực, đường đường chính chính của Vân Mộng, hôn lễ nhất định phải tổ chức ở Liên Hoa Ổ.
Hai nhà đều một bước cũng không nhường, thái độ kiên quyết, sự việc lằng nhằng không xong, cho nên thảo luận để hai đương sự quyết định, bất kể kết quả thế nào, hai bên cũng đều không được có bất kỳ dị nghị gì.
Nguỵ Vô Tiện sau khi biết nguyên nhân thì cả người đều có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm: "Đây tính là vấn đề gì chứ?" Nhưng cũng nhờ vậy Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc quang minh chính đại gặp được Lam Vong Cơ, người mà hắn đang nóng lòng như lửa đốt muốn gặp.