Chương 9: Phiền não
Bạch Vân thành
Lại là một buổi sáng, mặt trời lên cao, gió hiu hiu nhẹ
Người qua kẻ lại đông như mắc cửi
Nổi bật trong đó chính là một công tử bề ngoài thư sinh, tuấn tú
Chỉ là trông qua, thân thể hư nhược, bước chân thì phù phiếm
Có vẻ đã trầm mê trong tửu sắc quá độ đã lâu
Người bình thường nhận ra hắn cũng lập tức tránh đi, nhường ra một lối riêng
Dường như người này cũng có chút bối cảnh
Mà hắn kì thực cũng không chú tâm cho lắm
Chính là loại buồn chán, nhìn thấy thứ gì cũng cảm thấy đần độn vô vị
“ Huỵch”
Va phải ai đó, hắn vốn cũng định bỏ đi luôn vì đang không có tâm trạng
Nhưng chợt nhớ ra thân phận mình, lại thêm cảm giác khó chịu trong lòng cần chỗ phát tiết nên hắn bất ngờ kéo người kia lại, lớn tiếng nói:
- Mắt chó của ngươi để đâu đấy? Có cần để bổn đại gia dạy lại cách đi đứng hay không?
Thái độ cực kì hống hách vì đã dưỡng thành thói quen
Nhưng đến khi thấy rõ đối phướng, hắn không khỏi ngẩn người
- Triệu huynh, ngươi đây là…
- Cao huynh, ngươi…
Người này cũng là một tên công tử ca có tiếng trong Bạch Vân thành
Cả hai đều thường xuyên đến Phong Nhã Lâu vui chơi, dần dà thấy hợp ý nên giao du, qua lại với nhau không ít
Cũng coi như là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
- Sao huynh không ở Phong Nhã Lâu?
- Gần đây đột nhiên mất hứng, mà sao huynh…
- Ta cũng vậy...
Theo thói quen bắt chuyện, nhưng hai người như cùng nghĩ tới điều gì
- Cao huynh, liệu có phải là…
- Ta... không biết huynh như nào… Thế này, ta đếm tới ba, hai ta cùng nói…
Một, Hai, Ba!
- Cơ lão gia tử
- Cơ tộc trưởng
Cả hai lớn tiếng nói, nghe lời đối phương, ngừng một lúc, đều đồng loạt phá lên cười:
- Triệu huynh, huynh đúng là tri kỉ của Cao mỗ này
- Ha ha, ta cũng là gần nhất mới biết đến. Chiêm ngưỡng nó xong, cảm thấy những dong chi tục phấn ở Phong Nhã Lâu quả là thô bỉ không chịu được
- Xác thực, nhất là phong thái của Cơ tiên sinh, uy phong lẫm lẫm, đại chiến với chúng yêu tới nước chảy hoa rơi khiến ta không kìm lòng...
Trông thấy đồng đạo, hai người như mở cờ trong bụng, thao thao bất tuyệt
Nhưng một người trong đó, nghe lời đối phương nói, không khỏi nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Cao huynh, không phải là về Cơ tiền bối tuổi già đã không được sao…
Vị công tử kia cũng có phần sửng sốt, đáp:
- Huynh có nhầm lẫn gì chăng? Đây rõ ràng là Cơ tiền bối đại chiến ba trăm hiệp với yêu nữ các tộc mà…
Nói rồi còn lấy từ trong ngực một cuốn sách nhỏ màu vàng như để minh chứng cho điều này
Mà đối phương cũng lôi ra một cuốn sách y hệt rồi đưa cho hắn:
- Đây là của ta, huynh nhìn xem
Hai người tham khảo lẫn nhau, nhất thời tỉnh ngộ, quỉ dị cười, thì thầm bàn tán:
- Ta làm sao không nghĩ tới, vật này như vậy, vốn không chỉ có một mà...
- Cơ gia chủ đúng là nhân trung chi long, đổi lại là ta, sớm đã không chịu nổi...
- Ai, thì ra là thế… Cơ lão gia một đời anh minh, về già lại như vậy… Cũng phải, những yêu nữ, dị tộc đó hung hãn lạ thường, Cơ Thường tiền bối tuổi trẻ anh dũng chiến đấu, khó tránh khỏi sẽ lưu lại di chứng về sau…
…..
Phong Nhã Lâu
Đây chính là nơi ca kỹ múa hát, lấy chút tiền từ khách nhân mà sống qua ngày
Chỉ là người đến đây, thực tình xem múa, nghe hát thì ít
Đa số vẫn là đối ẩm trò chuyện, đàm đạo nhân sinh
Nhiệt tình, say mê tới nỗi không ít khách nhân lỡ động tay động chân, vô tình khiến các cô nương thoát bỏ xiêm y, bại lộ da thịt
Tinh thần như vậy, đủ để các bậc tiên hiền thời xưa trông thấy phải hổ thẹn...
Dù là ban ngày, nơi này vẫn vô cùng náo nhiệt
Ngoài cửa vẫn tốp năm, tốp ba thiếu phụ, thiếu nữ đứng mời chào khách vào
Tiểu nhị châm trà rót nước, qua lại trong đại sảnh như thoi đưa
Xa xa, trên đài cao, là dáng người thướt tha, khảy cầm, khẽ hừ từ khúc không biết tên
Xung quanh, khách nhân nhộn nhạo, phấn hồng cũng chẳng kém duyên
Nhìn qua vẫn giống như mọi ngày
Nhưng là bà chủ Phong Nhã Lâu cảm thấy có điều gì đó không thích hợp
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, nàng mới phát hiện ra
Chính là ở chỗ khách quý gần đài cao trong sảnh chính đã thiếu vài hình bóng quen thuộc
- Cao công tử, Triệu công tử, Tiền, Tôn, Lý thiếu gia...
Đó toàn là loại người hàng đêm sênh ca, vung tiền như rác
Biết được điều này, bà chủ có chút nóng nảy
Phải biết, những người ngồi ở chỗ đó đều là nguồn thu chính của Phong Nhã Lâu
Một người tiêu phí có thể sánh với hàng chục, hàng trăm khách bình thường ra vào
Sự lạ ra tất có việc chẳng lành
Cắn cắn môi, bà chủ thấp giọng phân phó với một cô nương gần đấy gì đó rồi đi xuống đại sảnh, đon đả nói:
- Đa tạ mọi người đã ủng hộ Phong Nhã Lâu từ trước đến nay. Để biểu thị lòng biết ơn, một trong những hoa khôi trẻ nhất của chúng ta – Thúy Vân, tối nay sẽ ra mắt để cảm tạ những vị công tử tài tuấn ở đây
Nàng vừa dứt tiếng, gần như tất cả khách nhân đều trở nên vô cùng hứng khởi, biểu thị tối nay nhất định sẽ đến
Mặt ngoài tươi cười ứng phó lại nhưng trong lòng bà chủ âm thầm thở dài:
- Ai, Lâm nhi, nhờ có con mà ta mới có ngày hôm nay, nhưng con đi rồi, ta đây thật khổ mà…
…..
Vòng tròn nhỏ của những công tử hoàn khố, những ca kĩ trong Phong Nhã Lâu ở Bạch Vân thành bỗng chốc bị quấy đảo
Mà tác giả của chúng – Hoàng Phong, vẫn không hề hay biết điều gì cả
Có lẽ có nhưng hắn không quan tâm
Hắn còn đang bận nằm một chỗ, đọc sách, cười híp mắt đếm tiền đây...
- Vị huynh đài này, bản điếm hôm nay không kinh doanh
- Vậy sao ngươi còn ở đây mở cửa hàng?
- Ta thích, không được sao?
-….
Mỉm cười nhìn người thanh niên ăn mặc có phần sang quý, sắp bạo tẩu trước mặt mình này, Hoàng Phong bỗng thấp giọng nói:
- Khục, thấy huynh tha thiết như vậy, ta đây cũng không nỡ lòng nào… Thế này nhé, trên tay ta giờ cũng còn một cuốn… Chỉ là nó có chút đặc thù, không chỉ là hàng nguyên mẫu có chứa chữ ký do đích thân Cơ tiền bối để lại mà nó còn được ta đặc biệt mời một vị họa sĩ đỉnh cấp về phối thêm màu. Vậy nên, giá cả tự dưng sẽ có chút cao hơn so với những bản bình thường… Nếu huynh muốn, ta không ngại nhường thứ yêu thích này của mình cho…
- Ồ, xin lỗi huynh, ta có chút bất cẩn...
Nói rồi Hoàng Phong lơ đễnh đánh rơi cuốn sách, để lộ ra trong đó những hình ảnh vốn đã tinh mĩ, nay lại được tô thêm những sắc màu tươi mát khiến chúng như muốn thoát ra khỏi trang giấy mà trở thành sự thật…
Hắn biểu thị, đây chỉ là sự cố nhỏ, tuyệt đối không phải vì muốn ai đó trông thấy mà thèm
Nhưng hiệu quả còn rất không tồi...
Chỉ thấy thanh niên kia đã bắt đầu hô hấp dồn dập, sốt ruột, không nhịn được nói:
- Được, được, ta mua, ngươi mau ra cái giá đi!
- Không quý, không quý, chỉ 5000 kim, coi như ta vừa bán vừa cho huynh
Hoàng Phong nhẹ nhàng đáp, biểu lộ giống như số tiền đó chỉ như một bữa ăn sáng vậy
Chỉ là thanh niên kia thì không như vậy, mặt tái hẳn đi, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Ngươi… không, vị huynh đệ này... Thật sự, không thể bớt... thêm chút sao?
Lúc hắn nói ra những lời này, bản thân đã thấy rất xấu hổ
Không phải là không bỏ nổi ra số tiền này nhưng quả thật nó rất lớn khiến nhất thời, hắn cũng có phần chần chừ
Cho tới Hoàng Phong, nghe thấy thanh niên đó nói vậy, bất giác tiến lại chiếc chõng gần đó, nằm xuống, giở cuốn sách ra, khẽ ngáp, xoa xoa mũi, như có như không nói:
- Ai, bảo sao nãy giờ cái mũi của ta có chút ngứa ngứa, thì ra là ngửi thấy mùi “nghèo” mà… Đã không có tiền thì thôi đi lại học đòi người khác làm sang. Đúng là đồ không biết xấu hổ...
Tuy không đề cập đến ai nhưng ý tứ ám chỉ đã quá rõ ràng
Từ bé đến lớn, thanh niên kia nào có chịu được khuất nhục cỡ này?
Hắn lập tức lấy ra từ trong người một túi to, ném bịch xuống đất, lớn giọng nói:
- Của ngươi đây, bản đại gia từ trước đến nay vẫn chưa biết thiếu ai bao giờ!
Nói xong thanh niên đó đã có chút hối hận vì nhớ rằng trong đó có chứa tầm hơn 6000 kim
Đây vốn cũng là số tiền đủ để hắn ăn chơi trong một đoạn thời gian dài
Nhưng không kịp nữa rồi, Hoàng Phong không biết từ khi nào đã đứng dậy, nhanh tay nhặt lấy nó, một mặt tủm tỉm cười nhìn hắn:
- Tại hạ quả không nhìn nhầm người, huynh đài ra tay rộng rãi, hào phóng, bộ dáng anh tuấn, thiên tư thông tuệ, cốt cách tinh kì, đúng là hiếm người có được, bội phục, bội phục...
Cơ hồ có thể tâng bốc lên tận mây xanh, không có chút ý thức được rằng thái độ vừa rồi của hắn hống hách, coi thường đối phương cỡ nào...
Thanh niên kia hừ lạnh tiếp nhận cuốn sách, tuy vẫn còn rất biệt khuất nhưng không hiểu sao, khi chạm được vào cuốn sách, hắn lại cảm thấy tất cả đều rất đáng giá
Mơ hồ lại cảm thấy bản thân mình kiếm lời không ít...
Người là vậy, khi nỗ lực để cố gắng đạt được thứ gì đó khả năng sẽ rất khó chịu nhưng khi chân chính đạt được nó rồi lại cảm thấy rất xứng đáng
Cười cười tiếp đãi khách nhân thứ mấy chục trong ngày, Hoàng Phong chuẩn bị đóng cửa
Về việc cửa hàng vốn không kinh doanh hôm nay, chỉ “ bất ngờ ” bán cho một người “may mắn” thì Hoàng Phong biểu thị bản thân hoàn toàn không hề hay biết, chắc chắn là có k·ẻ g·ian tung tin đồn thất thiệt nhằm cạnh tranh bẩn với hắn
Cho tới giá cả, kì thực cũng không cố định
“ Tha Tâm Thông” có thể khiến hắn phán đoán được đại khái tài phú của một người mang theo bên mình, từ đó đưa ra cái giá sát với giới hạn của người đó nhất
Vấn đề không phải tiền tài, thuần túy là vì Hoàng Phong muốn nhìn thấy biểu lộ táo bón khi móc tiền ra của họ
Cơ bản là ác thú vị...
Chỉ là, trời bỗng nhiên nổi gió
Mây đen kịt từ bốn phương tám hướng kéo đến
Xem ra là muốn mưa...
Hoàng Phong không mang ô
Hắn cũng không nguyện ý dầm mưa
Mưa rơi, lành lạnh, thấu suốt xương da
Chính là một loại phiền não
Mà hiện giờ, hắn đã có quá nhiều phiền não rồi
Hắn không muốn lại có thêm nữa...
Nhưng xa xa đã thấy một thân ảnh thấp thoáng
Trong gió mưa lung lay như ngọn nến sắp tắt
Vậy mà đang tiến tới gần chỗ của hắn
Là lai giả bất thiện
Vẫn là phúc bất trùng lai?