Chương 8: Sách Nhỏ
Buổi sáng, mặt trời vừa mới lên cao
Vài rặng mây vừa mới ló mặt trong nắng sớm khẽ ửng hồng
Tuy mới chỉ là sáng sớm nhưng đã có rất nhiều người qua lại, bận rộn bày quán bán hàng, bắt đầu nhịp sống vốn có của Bạch Vân thành
Nhưng sự vật thì luôn vận động
Những thứ mà ngươi tưởng chừng như đã thuộc nằm lòng bàn tay kì thực vẫn đang âm thầm đổi thay
Nay một ít, mai một ít
Đến lúc nào đó nhìn lại, ngay cả người đầu ấp tay gối với ngươi bao nhiêu năm tự nhiên cũng hóa thành người dưng lúc nào không hay
Cũng như “ Bạch Vân Thành”
Hôm nay là thành, ngự trên mây trắng?
Ngày mai, liệu sẽ không hóa thành khói mây?
Không ai biết được điều cả
Có lẽ có, nhưng thành Bạch Vân, con dân chục vạn, liệu có đủ tư cách để biết?
Âu cũng là bi ai của vô số kiếp người
Vận mệnh không rõ
Sống như một đốm lửa nhỏ
Vừa toát lên hỏa hoa đã chợt hóa tro tàn...
Mà tro tàn lại cháy, sao mà hiếm?
Vẫn là thu tới xuân qua lại hóa thành một đống cát vàng
Thương hải tang điền
Nhân sinh như mộng
Mấy ai là người đứng xem?
Tỉnh tỉnh mê mê
Rốt cuộc vẫn là bình thường sống rồi bình thường c·hết đi...
Như tên tán tu nhỏ kia
Tưởng là vừa kiếm được món lời
Nhưng đâu biết rằng đã bỏ lỡ cơ duyên đủ thay đổi cả cuộc đời hắn?
Chú ý một gian hàng nhỏ
Lại không sợ dẫn đến họa sát thân?
Nhưng Vương Tam không biết cũng không quan tâm đến điều đó
Hắn còn đang rât vui vẻ vì vừa bán được đống tạp vật vô giá trị với cái giá hời
Nhìn thấy một cửa hàng nhỏ, bề ngoài cũng không bày bán thứ gì, hàng hóa chắc là được cất ở bên trong
Vương Tam nhớ mang máng trước đây là cửa hiệu cầm đồ hay gì đó
Gi ờ chắc đã đổi chủ
Mà người chủ mới, có lẽ, không ai khác là thiếu niên trước mặt này
Đúng, thiếu niên vì bộ dạng còn rất trẻ tuổi
Có phần tuấn tú, thông tuệ đến lạ thường
Lại còn đang nằm vắt vẻo trên chiếc chõng bày trước cửa hàng, dường như đang đọc thứ gì đó, thỉnh thoảng cười lên trông rất nham hiểm...
Vương Tam không nhịn được tò mò, tiến lại gần, hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nằm ở đây là đang bán gì vậy?
Thiếu niên đó trông thấy Vương Tam tiến lại gần, nhẹ nhàng gấp sách, híp mắt cười nói:
- Theo huynh, tại sao lại là ta bán, huynh mua?
Vương Tam có chút sờ mà không thấy tóc, không hiểu sao thiếu niên này lại đột nhiên hỏi hắn nhưng vẫn thành thật trả lời:
- Thì là… ngươi bày ra những thứ ngươi không cần nữa… sau đó ta có thể chọn mua lại chúng
Nụ cười của thiếu niên vẫn không giảm, hỏi tiếp:
- Không sai, nhưng nếu đây là nơi hoang vu thanh vắng, đối phương là kẻ trói gà không chặt, lại cầm một kiện đồ rất quý giá, huynh có còn muốn mua bán nữa hay không?
Vương Tam như nghĩ đến điều gì, bất giác trả lời:
- Nhưng đây là Bạch Vân thành mà, ai lại dám…
Thiếu niên như bắt được trọng điểm, vỗ đùi, lớn tiếng nói:
- Nói hay lắm, đây là Bạch Vân thành, có trật tự, có quy củ thì mọi thứ mới không rơi vào hỗn loạn. Huynh thử nghĩ xem, nếu đâu đâu cũng là nơi mà ai cũng có thể nay trộm, mai c·ướp lẫn nhau thì Nhân tộc làm sao có thể phát triển? Làm sao mà có thể đối kháng với Dị tộc cường đại? Hay chẳng mấy chốc sẽ tự trầm luân khi tàn sát lẫn nhau?
- Nói cũng phải… thì ra, Bạch Vân thành này lại có vai trò quan trọng như thế
Vương Tam nghe qua, cảm thấy rất có đạo lí, tuy rằng vẫn thấy có vấn đề ở đâu đó nhưng lại không thể nói rõ ra được
Thiếu niên lại nói tiếp :
- Mà Bạch Vân thành được như vậy, không nhờ ai khác ngoài gia chủ của Cơ gia – Cơ Thường tiền bối có phải hay không?
Vương Tam gật gật đầu
- Chí phải, Cơ gia đúng là người nắm quyền cao nhất ở Bạch Vân thành này. Hàng ngày quản lí, đối nhân xử thế với mọi người vẫn rất không tệ, so với những nơi khác ta đi qua đã hơn quá nhiều
Thiếu niên chỉ chờ có thế, thần thần bí bí nói :
- Vậy nếu ta nói, quyển sách này trên tay ta chính là ghi lại những kinh lịch suốt đời của vị trưởng giả đáng kính đó, liệu huynh có muốn mua không?
- Muốn, muốn chứ, tất nhiên ta muốn...
Vương Tam vô ý thức trả lời
Thiếu niên nở nụ cười thỏa mãn, không để Vương Tam kịp phản ứng, nhẹ nhàng nhét vào tay hắn cuốn sách nhỏ màu vàng khi nãy, nói:
- Ta cũng không phải loại gian thương, ăn không nói có, nguyên mẫu ngay đây, chính là phỏng theo những gì Cơ Thường tiền bối nói, mời huynh đài thưởng thức trước
Vương Tam lấy lại tinh thần
Tuy còn chút nghi hoặc như nhưng khi trông thấy cuốn sách xuất hiện trước mặt mình, cũng đã có chút nóng lòng
Nếu là thật, biết đâu, hắn học được một, hai phần bản lĩnh của lão nhân gia, từ đây có thể nhất phi trùng thiên?
Vương Tam từ từ giở sách ra, cõi lòng đầy mong chờ…
Theo từng chặng đường được ghi lại trong đó, khuôn mặt Vương Tam không khỏi đỏ lên, hơi thở gấp rút, mơ hồ có chút rên rỉ vang từ cuống họng, huyết dịch mau chóng lưu thông, như muốn tuôn ra khỏi mũi theo từng nhịp thở…
“ Ưh... ưh… ah..ah...”
Nhưng chưa kịp để cảm xúc đã gần l·ên đ·ỉnh điểm của Vương Tam được giải tỏa, một bàn tay đã vô tình lấy lại cuốn sách:
- Vị huynh đệ này, bản dùng thử đã hết, xin mời trả phí để tiếp tục sử dụng...
Nhìn nhìn bản mặt tươi cười của thiếu niên, Vương Tam vốn đang thất thố nhanh chóng phản ứng lại, không nhịn được muốn đánh người
Nhưng trông thấy hộ vệ của Sở gia đang canh gác ngay đằng kia, hắn lại không dám động thủ
Điều này dường như cũng được thiếu niên kia dự tính từ trước
- Tiểu huynh đệ, ngươi nói cái giá đi
Nhìn chằm chằm vào cuốn sách, hắn trầm giọng nói nhưng ngữ khí đã tỏ ra rất gấp rút
Cuốn sách này, hắn bắt buộc phải có!
Thiếu niên trông thấy thế, ý cười càng đạm, mở miệng nói:
- Xét thấy huynh là người đầu tiên mở hàng, để lấy may mắn, ta cũng chỉ cần 1000 kim, thuận mua vừa bán
- Cái gì, 1000 kim, sao ngươi không đi ăn c·ướp đi?
Vương Tam thiếu điều muốn rống lên
Tiền tệ trong thế giới này, thấp nhất là văn tệ
300 văn tệ đã đủ cho gia đình bình thường sống qua một tháng rồi
100 văn tệ bằng 1 ngân tệ
100 ngân tệ mới đổi được 1 kim tệ
Cho tới 1000 kim tệ thì tương đương gần nửa năm tích góp của hắn – tu luyện giả cảnh giới Khai mạch
Nhiêu đó đã đủ để mua được một kiện Bảo Binh phẩm chất bình thường rồi
Mà cái giá đó ở đây không dành cho công pháp cao thâm nào cả… mà là một cuốn sách... khục, nội dung... không mấy đàng hoàng…
Vương Tam giờ mới biết những lời thiếu niên này nói ban đầu thuần túy là nói nhảm, mục đích lớn nhất vẫn là dẫn dụ hắn
Nhưng nghĩ tới họa kỹ tinh mĩ, lời dẫn bay bổng, cố sự trập trùng trong sách hắn lại không nhịn được dâng lên một trận lửa nóng
Vương Tam một mặt không đành lòng, lôi ra từ trong túi một bịch tiền nặng trĩu, cắn răng nói :
- Tiểu huynh đệ, giờ trong tay ta sự thực chỉ có hơn 700 kim, ngươi không ngại giảm giá chút, coi như Vương mỗ ta nợ ngươi một cái nhân tình
Này hiển nhiên là đã hạ mình cầu người
Chỉ thấy thiếu niên đó cau mày, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, thở dài, khẽ nói:
- Ta đây cũng chỉ là nhận lời ủy thác của Cơ tiền bối mà làm, nhân huynh ngươi như này thì khó cho ta quá…
Vương Tam nghe đến đây, tâm trạng như muốn chìm xuống đáy cốc
- Ai, nhưng thấy huynh làm người trung hậu thật thà, ta đây cũng không nỡ phụ lòng, của huynh đây
Nói rồi thiếu niên một tay cầm tiền, một tay giao sách, bộ dáng đầy vẻ thua thiệt
Vương Tam thì như bắt được vàng, lập tức giấu nó vào trong người, rối rít mở miệng:
- Tạ ơn ngươi, huynh đệ, Vương Tam ta tuyệt đối sẽ không quên ân tình này
Thiếu niên mỉm cười đầy thân thiện, như lấy việc giúp người làm vui
Vương Tam thì nhìn ngang liếc dọc, khuôn mặt đỏ bừng, nhanh chóng rời đi
Hắn đã có chút không chờ được...
Vội vội vàng vàng khiến quần áo hắn có chút xốc xếch, lộ ra phần gáy của cuốn sách, dường như ghi là…
“ Những năm ấy, ta cùng Yêu tộc Thánh nữ…”
Theo sau Vương Tam, cũng có không ít người cũng bị cửa tiệm nhỏ mới mở này thu hút
Dần dần, trong khu vực đó, tạo ra một cảnh tượng vô cùng quỷ dị
Những nam giới, thường là tu luyện giả, huyết khí phương cương, đi vào trong tiệm, không lâu sau đều một mặt xung huyết, giấu giấu diếm diếm gì đó trong ngực, lấm lét nhìn xung quanh, lén lút rời đi
Dẫn tới không ít người hữu tâm sinh nghi, thậm chí còn đi báo cáo với cả đội hộ vệ gần đó vì cho rằng đây là tà giáo, dị giáo nào mới lộng hành
Nhưng kết quả lại khiến cho những người này kinh hãi không thôi khi gian hàng nho nhỏ đó lại do một vị khách khanh của Sở gia lập ra
Mà người này tuyệt đối không đơn giản khi đội hộ vệ đã tuyên bố rằng động vào đó là đồng nghĩa với việc tuyên chiến Sở gia!
Nhất thời, mọi người xôn xao bàn tán, đoán già đoán non về thân phận của vị khách này
Nhưng nhiều hơn cả, vẫn là những người tò mò về thứ mà cửa tiệm này buôn bán
Một vài người đánh bạo đi vào hay gạ hỏi những vị khách mới đi ra, đều nhận được một nụ cười “ hắc hắc” rất bỉ ổi, theo sau đó là những cuốn sách nhỏ màu vàng chính thức ra mắt thế nhân...