Chương 6: Quỷ Dị
Kì thực, Hoàng Phong vốn cũng không muốn để ý đến mấy thứ này
Trong trữ vật giới chỉ của hắn, Linh binh vốn chất đầy một đống, Vương binh có tầm hơn bàn tay, dù có vài cái đã bị tổn hại một chút
Nhưng hắn cũng không dám lôi chúng ra
Phải biết, Cơ Thường, tộc trưởng Cơ gia – một trong hai đại gia tộc thống trị ở đây thì tu vi cũng chỉ là Luyện Tạng Cảnh
Kể cả những con bài chưa lật như trưởng lão, lão tổ gì đó chắc cũng tầm Tôi Thể Cảnh
Hiện giờ, Hoàng Phong mà đem một kiện Linh binh ra thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó
Ngụy trang vứt cho đấu giá gì đó thì tỉ lệ đen ăn đen vẫn là khá cao
Hắn cũng không muốn vì mấy chuyện vặt vãnh này mà tốn hao những con bài chưa lật của mình
Vả lại hắn còn đang nhọc nhằn che giấu chuyện mình sở hữu trữ vật giới chỉ đây
Khẽ thở dài, Hoàng Phong cảm thấy giàu quá mức cũng là một điều đáng để buồn phiền
Chung quy cũng là do thực lực của hắn chưa đủ
Ở chỗ này, chỉ cần có chút thực lực thì Hoàng Phong đã có thể động tay động chân ở rất nhiều nơi rồi
Vậy nên, càng phải mau chóng tìm ra tung tích của Dị hỏa
Muốn vậy thì trước tiên phải tìm kiếm tâm phúc rồi tạo dựng thế lực riêng, thu thập tình báo…
Cho tới tình huống xấu nhất...
Hoàng Phong cơ bản đã xác định được ý nghĩ nhưng trước tiên vẫn cần phải tạo cho mình một con đường tài chính “minh bạch” đã
Mà tạm thời, phù hợp nhất, có lẽ vẫn là tìm kiếm tài bảo trên những gian hàng này
Tuy rằng đa số là tạp vật, rác rưởi do tán tu thải ra
Nhưng vẫn sẽ có cá lọt lưới, mượn nhờ kiến thức, tầm mắt cùng tâm pháp riêng, Hoàng Phong tự tin mình có thể phát tài từ con đường này
Như kiện Linh binh này, Hoàng Phong phát hiện ra nó cũng không phải ngẫu nhiên mà là do “Tha Tâm Thông” – một trong những môn pháp quyết rèn luyện linh hồn, tinh thần mà hắn tu tập được
Bản thân hắn vốn không thể tu luyện, lại thêm tinh thần, linh hồn đã vượt thường nhân rất nhiều nên hắn dặc biệt chú ý đến phương diện này
Chỉ là tâm pháp dành cho những ai không có tu vi thì cơ bản cũng chỉ những môn rèn luyện cơ bản, tăng lên rất ít, không thì cũng là loại bàng môn tà đạo, li kì cổ quái
“Quý hồ tinh bất quý hồ đa”
Nhưng Hoàng Phong rảnh rỗi cũng đã học qua tất cả những tâm pháp đó một lượt, tuy rằng sau đó, phần nhiều vẫn là vứt xó, ít khi dùng tới
Chỉ riêng “Tha Tâm Thông” là khác biệt
Hắn cũng vô tình có được nó từ những gian hàng ven đường này, tìm hiểu qua các loại thư tịch cổ thì dường như nó có nguồn gốc từ “Thông Thiên Tông”
Đây là thế lực tề danh cùng với “Thiên Cơ Các” hơn mấy vạn năm trước
Chỉ là một bên thì nghiêng về phong thủy bảo địa, một bên lại chuyên về bói toán, thuật số
Tuy chỉ là thế lực Vương Cấp nhưng ngay cả các Thánh địa cũng không dám đắc tội vì sự đặc thù của chức nghiệp mà không ít những cường giả danh chấn đại lục đều có liên quan, qua lại với cả hai thế lực
Nhưng cũng vì liên lụy đến quá nhiều nhân quả nên người trong “ Thông Thiên Tông” cùng “ Thiên Cơ Các” thường tráng niên mất sớm
Cho tới hơn vạn năm trước, cả hai thế lực càng là biến mất trong một đêm
Đến bây giờ, nó vẫn được coi là một kiện huyền án
Có rất nhiều giả thiết đã được đặt ra nhưng xúc động đến một loại cấm kị nào đó vẫn là nhiều hơn cả...
Phát hiện ra điều này, Hoàng Phong đối đãi Tha Tâm Thông trọng thị hẳn lên
Quả nhiên, nó cũng không phụ sự kì vọng của hắn khi càng tu tập, khai phá lại càng phát hiện ra nhiều kì năng
Mà tầm bảo chính là một trong số đó
Hoàng Phong có thể nhìn ra kim sắc phát ra từ các loại vật phẩm, kim sắc càng đậm thì phẩm chất, giá trị càng cao
Bình thường, khi hắn không vận dụng Tha Tâm Thông mà vẫn nhìn thấy kim sắc phát ra thì đó ắt hẳn phải là bảo vật cỡ Linh binh trở lên
Hoàng Phong lúc này cũng âm thầm sử dụng Tha Tâm Thông để kiểm tra lại thanh chủy thủ này
Tuy rằng đã xác định được đây là một kiện Linh binh nhưng hắn vẫn hi vọng rằng nó đã bị tổn hại, vậy sẽ đỡ gây oanh động hơn
“ Hừm, không có phản ứng, vậy là linh trí của nó đã không còn, cũng phải, nó cũng không tản mát ra uy thế vốn có của Linh binh…”
Ngay lúc Hoàng Phong đang câu thông để kiểm tra linh trí của chủy thủ, một âm thanh vô cùng yếu ớt len lỏi vào trong đầu của hắn:
“ Chạy đi, chạy đi…”
“ Thoát, thoát khỏi… nơi đây… nếu không… nếu… không”
Giọng nói đó vô cùng đứt quãng, cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến Hoàng Phong có chút không phản ứng kịp
Hắn tiếp tục thi triển Tha Tâm Thông nhưng không có kết quả gì, thanh âm ấy đã hoàn toàn biến mất
“Là linh trí trong đó… không thể nào… chẳng lẽ là…” Hoàng Phong nhìn vào thanh chủy thủ nhưng mau chóng lắc lắc đầu rồi đột nhiên nghĩ tới một diệu dụng khác của Tha Tâm Thông
Mặt ngoài không đổi sắc nhưng khóe mắt Hoàng Phong đã khẽ đảo qua quan sát mọi thứ xung quanh
Từ nãy đến giờ, ngoại trừ Cơ Hoa vẫn bên cạnh, có một vài người đã tiến đến lại gần để xem hàng, Thái Chính cũng là đang tiếp đãi họ
Hai nam, ba nữ, có vẻ như đều là người tu luyện
Liệu có phải là...
“ Thanh âm đó nhỏ nhẹ, có phần giống nữ nhân hơn, vậy có thể bỏ qua hai nam nhân kia đi…”
“ Ba nữ nhân kia, hai trong số đó có vẻ là người quen… Nhưng không giống như một người đang rơi vào trạng thái cực độ suy yếu...”
Ngay lúc Hoàng Phong đang âm thầm suy nghĩ, một thân ảnh khẽ lướt qua tầm mắt hắn
Một bộ bạch y đi trong thế gian, uất trần mà lại xuất trần
Mái tóc nhung đen tung bay, dài như sông như suối lan tràn đến sóng eo thon
Nàng đi chân trần, gót không chạm đất, như lướt theo gió, hai gót chân buộc đôi viên lục lạc bạc theo đó phát ra tiếng:
“Đinh đinh… đang đang…”
Thanh âm đầy thích thú, vui tai ẩn hiện, như gần như xa nhưng lọt vào tai Hoàng Phong lại không khác gì sấm sét giữa trời quang
Có chút hoảng hốt, hắn bất chợt ngây người, đờ ra như phỗng
Cơ Hoa ở một bên, vốn vẫn đang chờ Hoàng Phong chọn lựa, thấy hắn đột nhiên đứng im như trời trồng, hai mắt đờ đẫn, không khỏi lại gần, nhẹ giọng lo lắng hỏi:
- Phi Phong, ngươi… ngươi không làm sao chứ?
Hoàng Phong giật mình tỉnh lại, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi
Rồi nghĩ tới điều gì, hắn giật bắn người, vùng khỏi Cơ Hoa, như điên như cuồng chạy về hướng thân ảnh vừa rồi kia
Chạy, chạy, phải gặp cho bằng được người đó
Trong đầu Hoàng Phong giờ chỉ còn mỗi ý niệm này
Bất tri bất giác hắn còn vận dụng một môn thân pháp, vốn là một trong những con át chủ bài của hắn
Trong phút chốc, chỉ thấy một bóng người lao nhanh như một cơn gió tốc độ đã không hề thua kém so với một tên Dưỡng Huyết Cảnh!
Tới một đoạn ngõ vắng, dường như là lần cuối thân ảnh đó đi qua nhưng đã không hề thấy bất kì tăm tích
Ngay lúc Hoàng Phong còn đang chưa biết làm sao thì một người đã ngăn hắn lại
Là Cơ Hoa
Vô thanh vô tức đã đuổi kịp Hoàng Phong
Nàng giờ đây hai mắt vô thần, nắm chặt lấy cánh tay hắn
Một sức mạnh kinh khủng tuôn ra từ đôi bàn tay có phần mảnh khảnh đó khiến hắn không tài nào di chuyển được, dù chỉ là một bước
Cùng với cơn đau thấu xương xuất hiện, Hoàng Phong bỗng lấy lại ý thức của mình
Vận động quá mức kịch liệt khiến phổi hắn nóng ran, hơi thở dồn dập như muốn phá nát lồng ngực,hai bắp chân tê dại, đau đớn như sắp bị xé rách ra
Tác dụng phụ của bí pháp đó xuất hiện khiến Hoàng Phong xụi lơ, ngồi bệt xuống đất, không còn chút sức lực
Mà Cơ Hoa lúc này cũng đột nhiên bừng tỉnh, ngơ ngác, rồi đầy vẻ lo lắng nhìn về phía Hoàng Phong:
- Phi… Phi Phong, ngươi bị làm sao vậy?
Trán rịn mồ hôi, cơ thể đau đớn không ngừng nhưng Hoàng Phong vẫn cố nhịn
Đầu óc đã có chút mơ hồ, hắn dùng chút sức lực và lí trí còn sót lại, ra hiệu cho Cơ Hoa đưa mình về
Nàng vốn có chút ngại ngùng nhưng nhìn Hoàng Phong không biết sao lại như vậy, rất đau lòng, nên đành cúi người, đỏ mặt, nhẹ nhàng dìu hắn về phủ đệ của Cơ gia
Hai người cứ như vậy kết thúc cuộc hành trình ngày hôm nay...