Chương 3 : Cáo Vào Lồng
Ngay lúc hắn còn đang chìm trong suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa bên ngoài, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên :
- Phi Công tử, giờ cơm đến rồi, tiểu nữ mang thức ăn đến cho ngài đây.
Nghe theo tiếng gọi, Hoàng Phong lập tức ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, tóc tai một chút rồi cất tiếng :
- Mời vào, cửa không khóa!
Đẩy cửa ra, một cô gái trẻ trung đi vào, trên tay còn xách theo một liễn cơm, Hoàng Phong thì mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt mình này.
Nàng tên là Tiểu Tâm, trong số những thị nữ đưa cơm thì nàng không quá xinh đẹp nhưng rất đoan trang, là loại càng nhìn càng thuận mắt.
Chỉ là nhìn lâu, lại cảm thấy có chút mơ hồ. Đúng, mơ mơ hồ hồ, dù chỉ trong thoáng chốc.
Hoàng Phong cũng không cho rằng đây là ảo giác. Phải biết rằng hắn là người xuyên việt nên linh hồn vốn cũng đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều, còn ăn không ít thiên tài địa bảo rèn luyện thần hồn ở Trung Châu nữa.
Vậy mà lại có thể hoa mắt khi nhìn chằm chằm một cô nương không có bất kì tu vi gì sao?
Đáp án chỉ có thể là thiếu nữ Tiểu Tâm này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài nhưng cụ thể ra sao, tất nhiên là hắn cũng không thể nào biết được.
Ngắm nhìn nàng bày biện mọi thứ lên bàn như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật, ý cười của Hoàng Phong càng đậm. Thiếu nữ kia thì vẫn bĩnh tình làm hết thảy mọi việc, dường như đã quen với chuyện bị hắn nhìn chằm chằm.
Bất giác, Hoàng Phong mở miệng :
- Tiểu Tâm, cô có biết hay, cười trông rất xinh đẹp
Thiếu nữ vẫn không ngẩng đầu, khẽ đáp :
- Ta không nhớ là mình có cười trước mặt công tử
- Cô nương, người là có trí tưởng tượng...
- …
Tiểu Tâm vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục chăm chú vào công việc, phớt lờ lời nói nhảm của hắn
Nhưng Hoàng Phong vẫn nhạy bén quan sát được động tác của nàng đã mạnh hơn đôi chút
Hắn cảm giác cô nương này đã có chút xấu hổ cùng tức giận, mơ hồ có xu hướng muốn lao vào bóp c·hết hắn...
Mấy ngày thăm dò, Hoàng Phong cũng nắm rõ đại khái tính tình của cô nương này
Chính là loại người hướng nội, da mặt mỏng rồi lại không hiểu học ở đâu mang cái vẻ lạnh lùng, bất cập nhân tình như này
Lại còn có chút thù dai nữa...
Trông thấy tình hình không ổn, Hoàng Phong bất ngờ đổi giọng, nghiêm mặt nói:
- Phiền cô nương thông báo dùm một tiếng, sức khỏe ta đã dần hồi phục, giờ đang muốn gặp gia chủ có chuyện cực kì quan trọng phải bẩm báo, can hệ đến sự an nguy của Bạch Vân thành này
- Vâng, tiểu nữ lập tức đi ngay đây, mời công tử chậm rãi dùng bữa...
Nàng khẽ cúi đầu, lạnh nhạt đáp lại rồi nhẹ nhàng rời khỏi
Hoàng Phong mỉm cười đầy thân thiện nhìn nàng đi khuất hẳn
Trong lòng lại âm thầm thở phào một hơi
Đừng thấy hắn chủ động như vậy mà tưởng là hay
Kì thực, tâm trạng vẫn luôn như dẫm trên tấm băng mỏng
Trêu chọc nữ nhân, nhất là nữ nhân mà bản thân đều không nhìn thấu thì chính mình có thể sẽ hóa thành một cỗ t·hi t·hể lúc nào không hay...
Ăn xong, Hoàng Phong nhanh chóng sửa soạn đi cùng với Tiểu Tâm tới gặp Cơ Thường
Cho tới lời nói đùa vừa rồi, qua phản ứng của Tiểu Tâm, tám, chín phần mười là nàng không để nó trong lòng
Như vậy càng chứng minh sự bất thường của nàng
Vì nếu là một thị nữ bình thường, nếu không tin cũng phải kính nể thân phận của Hoàng Phong hay sợ hãi nguy hiểm không biết mà nhanh chóng bẩm báo cho gia chủ
Lắc lắc đầu, Hoàng Phong tạm thời bỏ những suy nghĩ này đi
Còn phải quan sát một thời gian rồi mới đưa ra kết luận chính xác được
Mà để tránh khỏi có thêm kẻ nhận ra, Hoàng Phong đã thay bộ y phục cũ có phần bắt mắt ấy đi
Cũng không dám thay để vào trữ vật giới chỉ vì sợ để lộ bí mật sở hữu nó
Trữ vật giới chỉ được làm từ “Tinh Không Thạch” là một loại khoáng thạch quý hiếm và để tạo ra cũng phải là một vị đại sư rèn đúc cấp bậc ngũ tinh trở lên
Một vị đại sư như vậy, đặt ở thế lực Hoàng cấp cũng là nhân vật cần phải săn đón
Hiển nhiên là ở nơi này dù không phải là phượng mao lân giác thì chí ít cũng phải ở trong tay các thế lực đỉnh cấp chứ không thể xuất hiện ở Bạch Vân thành này được
Cơ Hoa – tiểu thư của một gia tộc không nhận ra cũng minh chứng phần nào điều này nhưng Hoàng Phong không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất
Biết đâu Cơ Thường kiến thức rộng rãi, tiếp xúc nhiều thì sao?
“ Thất phu vô tội, hoài bích có tội” đạo lí này Hoàng Phong vẫn hiểu, nhất là khi hắn vẫn chưa thể tu luyện
Mặc dù thực chất, Hoàng Phong vẫn còn vài át chủ bài trong tay nhưng cẩn thận vẫn hơn
Trên đường, không nhanh không chậm, Tiểu Tâm vẫn luôn cố giữ khoảng cách với Hoàng Phong
Hắn biết vậy, không thể trực tiếp thăm dò nàng nữa đành chuyển sang âm thầm quan sát mọi thứ xung quanh
Cơ gia có thể được coi là một trong hai đại gia tộc ở Bạch Vân Thành thì phủ đệ cũng không đến nỗi nào
Nhưng đối với Hoàng Phong xuất thân từ Trung Châu mà nói thì đúng là không lọt nổi vào mắt
Đi qua một khúc quanh, Hoàng Phong có đi ngang qua sân luyện võ của con cháu Cơ gia
Đám thanh niên, thiếu nữ ấy bất chợt thấy Hoàng Phong cũng bắt đầu rì rầm bàn tán, chỉ trỏ các kiểu
Chắc chắn việc hắn đến đây cũng đã truyền được đến tai chúng
Hoàng Phong nhìn về phía bọn họ, mỉm cười đầy thân thiện
Thậm chí hắn còn giơ tay, khẽ vẫy vẫy chào, nhìn qua còn tưởng là hai bên thân quen lắm
Nhưng đối với đa số nam thanh niên ở đây thì đó không khác gì một sự khiêu khích
- Hắn làm như đây là nhà hắn không bằng vậy?
- Ta khinh, không có chút tu vi nào, chỉ là phàm nhân mà không biết điều
- Suỵt, đừng lớn tiếng, gia chủ đã dặn dò phải đối đãi hắn cẩn thận, thân phận của đối phương hình như không đơn giản
- Hừ, chắc cũng chỉ là một tên công tử thôi, mà dù có là rồng thì đến Cơ gia ta cũng phải nằm…
Liên tiếp có những tiếng hừ lạnh cùng ánh mắt khinh thường, bất thiện hướng về phía Hoàng Phong
Ngược lại, với một số thiếu nữ, bộ dáng có phần anh tuấn, thư sinh cùng khí chất đặc biệt của hắn lại làm họ xuân tâm xao động, mắt phượng lập lòe, dị sắc liên tục
Vẫn đạo lí đó: bề ngoài là rất quan trọng
Cho dù có đổi một thế giới thì đều là như vậy
Cũng có một phần cô, cậu bé còn nhỏ tuổi tỏ ra hiếu kì với sự xuất hiện của Hoàng Phong
Bằng linh hồn cường đại của mình, Hoàng Phong thu hết mọi thứ vào tầm mắt
Một cảm giác quen thuộc chợt ùa về, chỉ là hắn cũng không biểu hiện ra gì, nhanh chóng bước đi nhưng vẫn tỏ vẻ rất thân thiện và vô hại với tất cả mọi người
Hắn biết rằng có lẽ mình sẽ phải gắn bó với nơi đây một thời gian, cho nên, khiêm tốn, thực thà một chút vẫn là hơn...
Không được bao lâu, Hoàng Phong đã đứng trước phòng khách của Cơ gia
Nhìn bên ngoài rất bình thường nhưng hắn lại cảm giác có chút cổ quái chính là không thể nói rõ ở đâu
Lắc lắc đầu, Hoàng Phong nhanh chóng bước vào sảnh đường cùng với Tiểu Tâm
Bên trong, cũng chỉ có hai người đang ngồi, dường như đã đợi một lúc lâu
Một bên là Cơ Hoa, vẫn xinh đẹp như thường lệ đang trò chuyện ríu rít cùng với một vị lão nhân ngồi bên cạnh
Là lão nhân, bởi lẽ râu tóc dài đã nhuốm một màu trắng muốt, cơ thể đã không còn cường kiện, khí chất cũng là hiền từ, hòa nhã trông không như một vị đương tráng niên
- Thưa lão gia Phi công tử đã đến đây rồi ạ
- A, quý hóa quá, mời Phi công tử vào đây. Tiểu Tâm ngươi mau mau sai nha hoàn pha trà mang đến đây cho công tử
Cơ Thường nhanh chóng lên tiếng, tỏ vẻ vui mừng với sự xuất hiện của Hoàng Phong
- Vâng, nô tỳ xin lui
Tiểu Tâm cúi người hướng về lão nhân này nói rồi liền lui ra ngoài
Khi đi ngang qua người Hoàng Phong, nàng sâu kín nhìn Hoàng Phong, khẽ thở dài
Hoàng Phong thấy vậy, thoáng lấy làm lạ nhưng cũng biết rằng giờ không phải lúc thích hợp nên âm thầm gi nhớ trong lòng rồi mau chóng tiến lại gần Cơ Thường, chắp tay, lễ phép nói:
- Vãn bối Phi Phong, bái kiến gia chủ cùng tiểu thư. Hôm nay tới đây chính là để xưng tội khi vãn bối không chỉ quấy rầy mấy ngày nay mà còn chậm trễ báo đáp ân cứu mạng của hai vị
Thái độ vô cùng thành khẩn, khiến người ta không thể không động lòng mà khoan dung
Cho tới việc dùng tên giả Phi Phong, Hoàng Phong biểu thị, chỉ là cẩn thận nhất thời, tuyệt đối không phải hắn có ý đề phòng “ân công” của mình...
- Chớ có đa lễ, vốn chỉ là nhấc tay chi lao, công tử cũng đừng quá bận tâm. Mà vừa hay Phi công tử đã đến, ái nữ dạo này còn nhắc tới công tử mãi đâu...
- Cha…
Cơ Thường vuốt vuốt râu, hiền hòa cười đáp, một bên Cơ Hoa xấu hổ, khe khẽ nói nhưng vẫn len lén liếc mắt nhìn Hoàng Phong
- Ha ha, tiền bối cứ nói đùa, Cơ tiểu thư lá ngọc cành vàng, sao có thể nhớ nhung đến hạng người thô bỉ như tại hạ được
Hoàng Phong cười nói
Trông thấy hắn có vẻ không để ý, nàng mới âm thầm thở ra một hơi
Nhưng nghĩ tới mấy ngày nay muốn đi thăm đều bị hắn từ chối không tiếp, chợt cảm thấy có chút tức giận, miệng nhỏ chu chu lên, trông rất dễ thương
Cơ Hoa cũng không biết tại sao, dù mới chỉ gặp một lần nàng lại luôn vô tình để ý đến Hoàng Phong
Là do nàng cảm thấy có lỗi khi không thấy di vật mà mẫu thân để lại cho hắn
Do bề ngoài thư sinh, tuấn tú?
Hay do khí chất đặc biệt của hắn, luôn cười cười nhưng dường như lại ẩn chứa một nỗi niềm nào đó?
Cơ Hoa càng nghĩ càng cảm thấy rối rắm, đầu óc nóng lên, mau chóng chạy ra ngoài lúc nào cũng không biết
- Tiểu nữ có lớn mà không có khôn, để công tử phải chê cười rồi
- Cơ tiểu thư hồn nhiên, năng động như vậy rất hiếm có, đúng là kì nữ tử trong thế gian
Cơ Thường thấy con gái như vậy, khẽ lắc đầu nói với Hoàng Phong nhưng ánh mắt nhìn về phía Cơ Hoa chạy đi vẫn đầy vẻ cưng chiều
Hoàng Phong từ tốn đáp lại nhưng dường như cũng hiểu ra được điều gì đó