Chương 2 : Con Cáo Và Chùm Nho Xanh
Cười, Hoàng Phong cũng không hiểu tại sao từ lúc đến thế giới này mình lại rất hay cười...
“Thế giới này...”
Không sai, Hoàng Phong là một người xuyên việt, mà lại, mới nghe qua còn khá giống nhân vật chính...
Chính là thể loại :
PHẾ! VẬT! KHÔNG! THỂ! TU! LUYỆN!
Thế nhưng cũng không có chuyện ác nô mắt chó khinh khi, người trong gia tộc chèn ép, bắt nạt…
À, thực ra vẫn có “tiết mục” từ hôn....
Lúc đó, Hoàng Phong còn vô cùng hưng phấn, dồn sức hét lớn lên trước mặt vị hôn thê của mình :
“30 năm...xxx...chớ khinh...xxx”
Đôi khi ngẫm nghĩ lại b·iểu t·ình của nàng ta lúc ấy thì hắn còn cảm thấy rất thú vị.
Ngoài chuyện này ra thì cuộc sống trong gia tộc của hắn đều rất dễ chịu, thậm chí có thể nói là muốn gì được nấy, cũng bởi vì Hoàng Phong có một người huynh trưởng tốt.
Người này vốn là một siêu cấp thiên tài chính hiệu, tuổi còn trẻ nhưng thực lực đã vô cùng cường hãn, đã vươn lên trở thành một trong những thiên tài tuyệt thế ở Trung Châu!
Trung châu, đúng như tên gọi, nó là châu lục trung tâm của cả thế gian, mà nơi đây, thế giới này, gọi là Tinh Vẫn đại lục.
Cái tên này bắt nguồn từ hơn trăm vạn năm trước, một viên vẫn thạch từ trên trời rơi xuống. Bắt nguồn từ thiên tinh, một lực lượng thần bí lan ra khắp bốn phương tám hướng, cải biến cả thế gian này!
Sơn mạch, đất đai cuồn cuộn nở ra ức vạn dặm, biển hồ sông suối ầm ầm sóng dậy, tuôn trào không ngớt...
Thế gian bắt đầu có linh khí khiến các loại kỳ trân, yêu thú, dị tộc… muôn hình muôn vẻ, cường đại đến cực điểm cũng theo đó mà xuất hiện liên tục.
Cho tới Nhân tộc, vốn thuộc thời kì cổ đại, ban đầu chưa thích ứng được, đã phải chịu tổn thất vô cùng thảm trọng.
Từ sinh vật đứng đầu, thống trị muôn loài đã dần phải chịu cảnh nô lệ, mặc cho chúng xâu xé nhưng học tập vẫn luôn là một điểm mạnh của con người.
Trải qua một thời gian dài, có rất nhiều người đã ngộ ra con đường tu luyện, g·iết ra một con đường máu, vực dậy cả Nhân tộc, đấu tranh giành lại được vị thế vốn có của mình.
Tới ngày hôm nay, Nhân tộc cơ bản đã nắm giữ lại gần một nửa địa vực của Tinh Vẫn đại lục, các thế lực cường đại cũng lần lượt theo đấy mà sinh ra. Trong đó, lấy đế triều là cao nhất, bao gồm năm cái, đại biểu cho năm vị Đại Đế trong lịch sử nhân tộc!
Gần trăm vạn năm đằng đẵng, vật đổi sao dời, cũng chỉ có năm Đế triều này là vẫn sừng sững bất động!
Trung Châu, ngoài đếm không hết tông môn, vương triều, thánh địa... thì còn là nơi cư ngụ của ba trong số năm Đế Triều bất hủ này...
Cho nên việc ca ca Hoàng Phong có thể trở lên nổi bật giữa vô số thiên tài ở Trung Châu rộng lớn này, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Quan trọng nhất, vị ca ca này, không những không ghét bỏ, khinh khi lại vô cùng thương yêu người đệ đệ phế vật của mình...
Hoàng Phong nhờ vậy mà cũng được nhờ không ít...
Lơ đãng tiến vào trong thể nội của mình, theo đó, một bản thư tịch xuất hiện trong đầu của hắn :
“Vong Hình Quyết”
Bề ngoài đã có chút tàn phá những thỉnh thoảng lại ánh lên hào quang lóa mắt, tỏa ra uy năng khôn lường.
Bàn tay vàng – gần như là tiêu chí của bất cứ kẻ xuyên việt nào, Hoàng Phong cũng không ngoại lệ. Ngay từ khi đến thế giới này, quyển thư tịch cổ đó đã nằm sẵn trong đầu hắn.
Thế nhưng, thứ này cũng chẳng giúp ích gì nhiều, hắn vẫn không thể phát huy được thiên tư yêu nghiệt của mình...
Phế vật thì không thể tu luyện được nhưng không thể tu luyện được chưa chắc đã là phế vật, Hoàng Phong chính là loại người phía sau.
Đây cũng là do thể chất đặc thù của hắn và "Vong Hình Quyết" có lẽ cũng sẽ là một trong những chuyển cơ hiếm hoi mà hắn có thể tận dụng được...
Tuy nói từ trước đến giờ nó vẫn chưa thể giúp ích gì cho Hoàng Phong nhưng cũng chỉ là do chưa đến lúc, tất cả chính là vì phần đầu của nó, một điều lạ là cũng mang tên của cả công pháp :
“Vong Hình”
Dựa trên pháp quyết trong công pháp, dẫn động Dị Hỏa thiêu đốt bản thân, chắt lọc dơ bẩn, bước đầu tạo vô cấu chi thể. Từ đó lấy Dị Hỏa làm gốc phối với các loại thiên tài địa bảo, đúc luyện thành thể chất có một không hai, cơ hồ hòa vào với thiên địa tự nhiên. Hơn nữa, tùy thuộc vào phẩm cấp, đặc tính của Dị Hỏa mà thể chất sẽ có thêm những điều khác biệt.
Đúc lại thân thể, thay đổi thể chất, theo lí thuyết thì Hoàng Phong nghĩ là nó có thể giúp hắn tu luyện. Chỉ là với hoàn cảnh hiện tại của mình, công pháp này đối với Hoàng Phong chỉ là chùm nho xanh trên giàn, thèm mà không hái xuống được.
Cũng không phải vì số thiên tài địa bảo kia, tuy rằng rất nhiều nhưng dựa hơi ca ca thì hắn cũng sớm đã âm thầm tích súc được không ít.
Vấn đề là Dị Hỏa, đây đều là những ngọn lửa do trời đất sinh ra, năng lực thiên kỳ bách quái, lại ẩn chứa sức mạnh khủng kh·iếp.
Ngay cả ở Trung Châu, cũng chỉ có những thiên kiêu trong thế lực lớn mới sở hữu và đa phần vẫn là kế thừa từ những tiền bối đi trước để lại. Ca ca của Hoàng Phong có thể trở thành một trong những tuyệt thế thiên kiêu không chỉ nhờ thiên phú cùng nỗ lực mà còn dựa vào đại khí vận khi một mình hắn sở hữu hai đóa Dị Hỏa!
Nếu như Hoàng Phong đoán không sai, đây gần như cũng chính là nguyên nhân mà hắn phải xuất hiện ở nơi này…
Tóm lại, Dị Hỏa khó cầu, mà trước kia, hắn cũng không nhờ ca ca ra tay giúp đỡ, không chỉ vì muốn bảo toàn bí mật bàn tay vàng của người xuyên việt, mà còn…
Như nghĩ tới điều gì, ngoài mặt thiếu niên vẫn cười cười nhưng ánh mắt lại trở nên vô cùng âm trầm.
Cho tới phần sau của “Vong Hình Quyết” thì không biết tại sao, khi Hoàng Phong nhìn vào thì những văn tự này cứ nhảy nhót, biến đổi liên tục.
Dường như chỉ có tu luyện xong phần đầu mới có thể nhìn thấy được phần sau.
Bên cạnh đó, về vấn đề thể chất này, Hoàng Phong cũng có một biện pháp khác, trên lí thuyết thì có thể giải quyết được nhưng trừ phi rơi vào trường hợp thực sự bất đắc dĩ, nếu không, hắn tuyệt đối không muốn thử chút nào...
Lúc này, tiết trời vừa chuyển sang thu, gió nhẹ hiu hiu, Hoàng Phong nằm ngẫm nghĩ mà chẳng mấy chốc đã sang trưa.
Mấy ngày nay, dựa vào một số thư tịch trên giá sách ở trong phòng cùng với tiếp cận thị nữ phục vụ mình, hắn đã tìm hiểu được sơ bộ nơi này.
Đông Vực, Vân quốc, Bạch Vân thành, nói là thành nhưng nơi này cũng không lớn lắm vả lại cũng không có thành chủ, cũng coi như là trường hợp hiếm gặp.
Người nắm quyền ở đây là hai thế lực, một bên là Sở gia, bên còn lại là Cơ gia cũng chính là nơi Hoàng Phong đang lưu lại dưỡng thương.
Còn thiếu nữ xinh đẹp kia tên là Cơ Hoa, cũng chính là nữ nhi yêu quý của Cơ Thường - gia chủ Cơ gia. Mấy ngày nay nàng cũng muốn tới thăm nhiều lần nhưng Hoàng Phong đều lấy cớ thân thể không khỏe mà không tiếp.
Ai biết được nàng có phải do lão hồ li họ Cơ kia phái tới thám thính hắn không chứ?
Mặc dù khả năng rất thấp với lại chính hắn cũng không sợ nhưng cẩn tắc vô ưu, dù sao Cơ Thường cũng không phải kẻ đơn giản.
Chỉ qua bộ quần áo mà có thể nhận ra thân phận Hoàng Phong, không ham lợi nhỏ, g·iết người đoạt bảo mà tiếp đãi chu đáo, chứng tỏ lòng dạ hơn hẳn thường nhân.
Vả lại, qua lời thị nữ, Hoàng Phong biết được Cơ gia tới định cư ở Bạch Vân thành này cũng không lâu nhưng đã có thể cạnh tranh với Sở gia vốn làm chủ nơi này từ đầu.
Tất cả những điều trên đều khiến Hoàng Phong không thể coi thường gia chủ nhà họ Cơ này được...