Tác giả có chuyện nói: Hoắc Hương: Thiếu gia, cái kia, bạc, thưởng chút đi (<ゝω?)☆ cảm ơn các vị lão bản sao biển!
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Yến Hoài tính hôm nay tự mình đi đến dược phòng một chuyến lấy thuốc cho Quý An, nhưng đem một nhóc đã nhát gan lại đang bệnh đặt một mình trong phòng, hắn tóm lại vẫn có chút không yên tâm, bèn cùng Quý An thương lượng: “Ngươi đang bệnh, tạm thời không ra khỏi cửa được, ta kêu Hoắc Hương qua bồi ngươi, chịu không?”
Đối Hoắc Hương, Quý An có chút cảm giác tín nhiệm trời sinh.
Bọn họ quen biết nhau, hơn nữa Quý An cảm thấy Hoắc Hương mới nên là người ở cùng với cậu, thân phận Yến Hoài quá cao, cậu nửa điểm không dám đụng vào, càng nửa điểm không dám tự nhiên.
Cậu gật gật đầu, vâng lời: “Ta đều nghe thiếu gia.”
Yến Hoài duỗi tay xoa xoa đầu cậu, đoạn dặn cậu quay về giường tiếp tục nghỉ ngơi, chính mình thì đi gọi Hoắc Hương.
Hoắc Hương vậy mà cực kỳ dễ lừa, Yến Hoài thuận miệng biện cái lý do liền đem Hoắc Hương ngốc tử này lập tức lừa được tới tay, hắn bảo hắn mua Quý An trở về rồi, từ nay về sau sẽ ở trong phủ bọn họ, vậy là xong.
Bên trong phủ cũ Yến gia ít hạ nhân, chỉ có tùy tùng hắn quen dùng mới mang theo lại đây, so sánh trước sau, chỉ mỗi Hoắc Hương có thân cận với Quý An chút ít.
Hơn một tháng không gặp bạn chơi cùng, Hoắc Hương nhớ Quý An muốn chết, chạy ào tới mép giường bắt tay cậu, oa oa gọi bậy: “Quý tiểu an! Thiệt là ngươi, ta còn tưởng rằng thiếu gia ghẹo ta! Thật tốt quá, về sau chúng ta chính là người làm công trong cùng một phủ, ta sẽ che chở ngươi!”
Đang định ra cửa, Yến Hoài nghe xong lời này liền nhướng mày thu chân về, ho khan một tiếng.
Hoắc Hương thực sự khôn lanh, y lập tức sửa miệng: “Thiếu gia nhà ta sẽ che chở ngươi!”
Y táp táp táp khoe mẽ, đem Yến Hoài từ cọng tóc đến ngón chân cái có nhiêu đều khen sạch sẽ: “Yên tâm đi, không có chủ tử nào so với thiếu gia nhà ta tốt hơn đâu, ta so đo như vầy, thiếu gia còn chưa phạt ta được mấy lần, ngươi ngoan thế, thiếu gia khẳng định sẽ không bao giờ tức giận với ngươi.”
Loại tính cách phổi bò của Hoắc Hương thật sự có tác dụng rất tốt để giảm bớt không khí tù túng hiện giờ, Quý An tuy rằng vẫn ngoan ngoãn ngồi thành thật nghe Hoắc Hương nói chuyện, nhưng rốt cuộc cũng không khẩn trương như lúc nãy nữa.
Cậu đã được Yến Hoài chăm sóc thật nhiều, đầu lưỡi của Quý An vẫn còn vương vấn hương vị chén mì kia, nghe Hoắc Hương khen liền nhỏ giọng tán đồng: “Thiếu gia đối xử với ta thực tốt.”
Xem như cậu có lương tâm, khóe miệng Yến Hoài thực mau kéo kéo lên trên, niệm cái danh “Người tốt”, hắn không quấy rầy cuộc tán dóc của hai tiểu tuỳ tùng nữa, xoay người đi ra cửa.
Hoắc Hương là một ông tám, Yến Hoài đã dặn qua bệnh tình của Quý An nên y chỉ ở trong phòng chơi cùng Quý An. Trước lôi kéo Quý An kể chuyện có lần y thay thiếu gia làm việc tình cờ gặp một thợ mài gỗ, gã bán một ít đồ chơi điêu khắc, trong đó có một con thỏ nhỏ, sống động như thật vậy, y kể đến mặt mày hớn hở: “Chờ ngươi khỏe hẳn, chúng ta cầu thiếu gia để ta mang ngươi cùng đi nhìn một cái, con thỏ kia trắng bóc, cực kỳ giống ngươi!”
Quý An nghe Hoắc Hương nói cũng thực thích thú, theo bản năng gật gật đầu, nhưng sau lại nhè nhẹ lắc đầu: “Vẫn là thôi đi.”
Cậu là nô lệ bỏ trốn của Tân phủ, vạn hạnh được Yến Hoài nguyện ý lưu lại. Quý An nửa bước cũng không dám từ Yến gia ra ngoài, sợ bị người Tân gia tóm trở về.
Dĩ nô khi chủ, cậu thiếu chút nữa đánh chết thiếu gia, nếu bị Tân gia tìm thấy, cái mạng nhỏ của cậu khẳng định khó giữ xong.
Quý An thất thần, càng nghĩ càng sợ, tay gắt gao siết lấy góc áo. Tới tận khi Hoắc Hương chọc chọc bả vai, cậu mới giật mình hoàn hồn.
Hoắc Hương nhăn mặt: “Ngươi như thế nào không nghe ta!”
Quý An còn có chút hoảng hốt, quơ quơ đầu từ chối: “Ta…… Ta thực sự không muốn xem mà.”
Hoắc Hương gãi gãi đầu, buồn rầu: “A, ngươi thật sự cảm thấy không vui vẻ à? Vậy thôi bỏ đi, ừm…… Vậy ta kể ngươi nghe về chuyện xưa của yêu tinh hồ ly nhé, ta từ tiên sinh kể chuyện nghe được đó, rất hay nha!”
Y hứng thú bừng bừng bắt đầu câu chuyện, nhưng mà rốt cuộc cũng chỉ là từ tiên sinh kể chuyện nào đó nghe xong một hồi, nhớ thất thất bát bát cũng không hoàn chỉnh, tất nhiên không thể như tiên sinh kể chuyện kể có tư có vị. May mắn Quý An là một quần chúng dễ tính, tuy là câu chuyện xưa này Hoắc Hương kể đoạn trước mâu thuẫn đoạn sau, còn nửa đường thắt cổ lọ, cậu vẫn lắng nghe mười phần chú tâm.
Lòng tự tin của Hoắc Hương vì vậy được nâng niu thỏa mãn, lần trước y mang cái chuyện xưa này đi dụ dỗ tiểu nha đầu nhà đại nương bán bánh bao, ai ngờ đâu không được khen cũng thôi đã thế kết quả còn bị người ta đánh tơi bời.
Vẫn là Quý An tốt.
Do đó, Hoắc Hương được đà càng kể đến hăng hái, tới chỗ nhớ không nổi lập tức thẳng thắn bịa bừa. Y kể, kể, kể mãi đột nhiên “Rột” một tiếng y mới chịu ngừng, đầu đầy chấm hỏi âm thanh gì vậy?
Quý An xấu hổ không thôi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lại đỏ, giọng tí xíu đủ muỗi nghe: “Ngươi cứ nói nói tiếp đi, không phải ta đói bụng đâu.”
Thơm nức mũi, Hoắc Hương triệt để quăng hết mớ chuyện xưa trong đầu, đem chén dĩa bày biện trên bàn, thúc giục Quý An: “Mau mau mau, đầu bếp nhà ta là từ phía bắc tới, nấu mì một tay hạng nhất, ngày thường mì nàng nấu chỉ dọn cho chủ tử ăn thôi!”
Quý An đói bụng, nghe tâng bốc vậy càng thèm, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi ở cạnh bàn và vẫn ngoan ngoãn dùng phương pháp ăn chậm rì rì hồi sáng, ăn mì.
Hoắc Hương tất nhiên không giống cậu, một đôi đũa gắp phát hết đống mì.
Đồng dạng một chén mì, thời điểm Hoắc Hương quét sạch rồi, Quý An mới ăn xong hơn một nửa, Hoắc Hương tức thì kinh ngạc mắt trợn to miệng há hốc: “Oa, ngươi như thế nào giống hệt tiểu tiểu thiếu gia nhà ta, văn nhã như vậy chứ!”
Quý An cắn sợi mì nghiêng đầu nhìn Hoắc Hương, nuốt xong cọng mì mới hỏi: “Tiểu tiểu thiếu gia?”
Hoắc Hương mắt lấp lánh nhìn mì trong chén Quý An, nuốt một ngụm nước miếng líu lưỡi giải thích: “À, là hài tử nhà đại thiếu gia phủ ta, chính là cháu trai thiếu gia chúng ta ấy.”
“A……” Quý An gật gật đầu, trông bộ dáng quá mức thèm thuồng của Hoắc Hương, cậu đau lòng rồi lại săn sóc mà đem mì trong chén mình sớt qua chén y vài đũa, “Ta phân cho ngươi chút nhé?”
Hoắc Hương cảm động sắp khóc, nhưng là y không dám: “Đoạt thức ăn của ngươi, thiếu gia nhà ta sẽ đập ta.”
Quý An nhấp nhấp miệng, hơi không xác định lắm: “Ngươi không phải nói hắn rất tốt sao?”
Hoắc Hương kiềm chế cơn thèm ăn, nỗ lực dời tầm mắt khỏi sợi mì vàng óng ánh, sợ bản thân thèm quá sẽ thực sự đoạt mì cùng Quý An, chịu đựng nói: “Ta cảm thấy thiếu gia nhà ta đối với ngươi đặc biệt tốt, nhưng không phải cái “rất tốt với ta” kia.”
Quý An chớp chớp đôi mắt: “A?”
“Ngươi không biết, ta lúc chạy vô số địa phương giúp thiếu gia nhà ta tìm được một quyển cổ y thư, hắn mới bằng lòng thưởng ta một chén mì ăn…… Đương nhiên cũng có thưởng bạc. Bất quá ngươi chỉ vừa tới thôi, thiếu gia đã cố ý lưu lệnh phải nấu mì cho ngươi.” Hoắc Hương chỉ chỉ chính mình rồi bĩu môi hờn dỗi, “Hơn nữa, cái chén mì này của ta chính là thơm lây ngươi đó.”
Quý An chấn kinh rồi, cậu biết có một số món bởi vì nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ hiếm có hoặc là cách làm vô cùng công phu cho nên có vẻ trân quý, nhưng trăm triệu không nghĩ tới một chén mì thôi còn có nhiều điều cần chú ý như vậy.
Cậu tưởng tượng đến chính mình buổi sáng lúc đòi ăn thêm, nghĩ bản thân có lẽ không tham lam đâu, hiện tại hiểu rõ chỉ cảm thấy muốn chui xuống đất.
Mà Hoắc Hương vô tâm vô phổi vẫn tiếp tục lèm bèm: “Còn nữa, ngươi ngủ trong phòng thiếu gia, còn mặc quần áo cũ hai năm trước của thiếu gia, ta đây từ nhỏ đã hầu hạ thiếu gia! Vậy mà chẳng bao giờ có nổi cái đãi ngộ này.” Quý An não vang ong ong.
Quá khứ, Tân Trì cho cậu một chút quan tâm cậu đã mang ơn đội nghĩa lên đầu, nhưng nay, mấy thứ Yến Hoài tùy tùy tiện tiện cho cậu, thế nhưng có một thứ nào cậu từ chỗ Tân Trì có được? Mơ cậu cũng không dám mơ.
Yến Hoài cho rằng đi theo Hoắc Hương nghịch ngợm một ngày, Quý An nhiều ít hẳn sẽ thả lỏng, nhưng hắn không ngờ rằng vừa về tới cửa phòng đã thấy bóng dáng Quý An thành thật nghiêm túc đứng đằng kia.
Đứa nhỏ trên đùi còn có thương tích, tuy rằng không tổn hại đến gân xương, cũng không quá nghiêm trọng, chính yếu là vết thương không phải tụ chung một chỗ, đứng lâu khẳng định sẽ rất khó chịu.
Yến Hoài thuận tay kéo người ta đi vào phòng, hỏi cậu: “Chờ ta?”
Quý An bé ngoan “Ân” một tiếng, vươn tay muốn tiếp đồ đạc Yến Hoài cầm.
Không nghĩ tới đó lại là bánh ngọt, còn là Yến Hoài vốn dĩ mua cho Quý An, nhìn cậu tự nhiên duỗi tay tới nhận, hắn lập tức buồn cười đưa qua, cố ý trêu cậu: “An An vội vã muốn ăn thế sao?”
Quý An chớp đôi mắt, thộn mặt luôn.
Cậu tiếp cũng không đúng, không tiếp cũng không xong, ngu ngơ nhìn Yến Hoài, bản năng kêu: “Thiếu gia, ta……”
Chọc có tí tẹo, nhóc con chân tay liền luống cuống, thực sự đáng yêu.
Yến Hoài cũng không muốn làm bệnh nhân nhỏ thêm lo lắng hãi hùng, ráng nhịn không trêu cậu nữa, đem bao giấy dầu nhét vào tay cậu: “Chính là mua cho ngươi, nhưng hôm nay chỉ cho phép ngươi ăn hai khối thôi.”
Thiếu gia lại mua quà ăn vặt cho cậu…… Quý An càng sợ hãi, thận trọng lắp bắp, rón rén bày tỏ suy nghĩ lăn lộn suốt một buổi tối: “Thiếu gia, ta…… Ta không thể ngủ ở đây được.”
Yến Hoài nhướng mày nhìn, âm điệu cao chút “Nga”.
Quý An ấp úng giải thích: “Nô tài không thể ngủ tại phòng chủ tử được ạ.”
Thì ra nhóc con đã phát hiện chỗ mình ngủ nguyên lai là chỗ nào.
Yến Hoài không nhịn được cười khẽ, thực thuận tay dắt lấy bàn tay nhỏ xíu của Quý An hướng tới mép giường, như đang dắt một đứa bé vừa tập đi, hắn bảo: “Nhưng là thiếu gia không có địa phương an trí cho An An, An An lại còn đang bệnh.”. Truyện Cổ Đại
Bàn tay còn lại của Quý An khó xử nhéo nhéo góc áo, chợt nhớ ra đây là áo thiếu gia, cậu sợ vò nhàu mất, nhanh chóng buông tay, nửa ngày mới nghẹn nổi một câu “Ta……”
Yến Hoài đánh gãy lời cậu, xác định đặt cậu ngay ngắn ngồi lên trên giường rồi mới nói: “Chờ An An hết bệnh hẵng bàn chuyện báo đáp ta, hiểu không?”