Vong Ân

Chương 19: Chương 19




Tác giả có chuyện nói: An An: Ưm ưm, như thế nào mà có món mì ăn ngon như vậy chứ. Yến Hoài: Ưm ưm, như thế nào sẽ có nhãi con đáng yêu như vậy chứ.

- ----------------------------------------------------------------------------------------------------

Đuốc đèn tắt hết, Quý An cuốn ở trên giường nhìn Yến Hoài mang theo hộp đồ ăn trống không rời khỏi phòng, rồi nhẹ nhàng thay cậu khép khung cửa.

Giường thật mềm mại, so với chiếc giường này chiếc cậu ngủ ngày xưa ở sương phòng tự nhiên là vô pháp so. Nuốt xuống bụng bánh ngọt cháo ấm, cảm giác đói khát cũng đã hoàn toàn giảm bớt, nhưng Quý An vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ.

Cậu thậm chí không dám nhắm mắt, sợ một khi ngủ say sẽ mơ thấy những việc làm cậu run sợ trong lòng.

Vì thế, lại một đêm dày vò dài dòng.

Quý An khó khăn ngóng chờ cho đến khi trời tờ mờ sáng, bên ngoài vang lên âm thanh hạ nhân dậy sớm thu thập quét sân, cậu mới rốt cuộc dám giật giật hai chân tê dại đứng lên rời giường.

Nhưng khi cậu ghé vào mép giường, tìm hoài cũng không tìm được giày của mình, ngẫm ngẫm một hồi mới mơ mơ hồ hồ nhớ ra, hình như là buổi tối ngày đó chạy vội quá cậu quăng mất rồi.

Không có giày, Quý An bị mắc kẹt ở trên giường.

Vừa lúc, Yến Hoài bưng một chén mì trứng chần từ bên ngoài tiến vào, tay chân nhẹ nhàng. Hắn vốn sợ đứa nhỏ thể lực kiệt quệ còn đang ngủ, quay đầu lại thì bất ngờ thấy một đôi gót chân nhỏ nhắn, trần trụi trắng nõn, lắc qua lắc lại tại mép giường, cặp mắt thì mông lung không biết đang tơ tưởng cái gì.

Yến Hoài tự dưng nhớ tới cháu trai nhỏ ba tuổi nhà hắn, dù thức rồi vẫn không chịu tự giác mang giày, mỗi ngày rời giường cứ ngồi đong đưa ở sườn nệm nũng nịu gọi bà vú tới hầu hạ mang giày mặc quần áo.

Hắn bị cái liên tưởng này chọc cười, bất quá nếu Quý An đã tỉnh, hắn liền không cần bó buộc tay chân nữa, thong thả đi qua sờ sờ đầu Quý An, nói: “Bộ xiêm y của ngươi không thể mặc được nữa, ta tìm cho ngươi một bộ đồ cũ, ngươi tạm chấp nhận trước một chút, hai ngày sau y phục mới may xong thì tốt rồi.”

Quý An không ngại mặc quần áo cũ, cậu là người đã ăn qua khổ, cùng hai chữ kiều khí nửa điểm cũng không dính một nét, nhưng vấn đề là, lúc cậu nhìn thấy Yến Hoài từ bên trong ngăn tủ kéo ra một bộ xiêm y, lập tức có chút giật mình há hốc miệng.

Yến Hoài không có nói, quần áo tuy cũ, nhưng là quần áo cũ mà Yến Hoài đã mặc qua nha……

Quý An hai cái chân nhỏ hoảng hốt lắc tới lắc lui, run rẩy lúng túng nhìn Yến Hoài, lại nghe thấy Yến Hoài thực thản nhiên phân phó cậu: “Thay xong quần áo đi rửa mặt đi, không lát nữa mì lại trương một đống.”

Quý An giờ mới nhận ra cơm canh đã bày sẵn trên bàn cách đó không xa.

Hôm qua cậu khiến thiếu gia khuya khoắt phải chạy ra ngoài mua đồ ăn cho cậu, hôm nay buổi sáng thì biến thành thiếu gia hầu hạ cậu dùng cơm, Quý An tâm như tro tàn niêm niệm, nhiêu đây thôi nếu bị quản gia phát hiện nhất định sẽ bị phạt cầm chổi quét hết toàn bộ sân trong viện.



Cậu không dám tròng lên bộ quần áo kia, nhưng không có sự lựa chọn nào khác nữa, đang do dự rối rắm, Yến Hoài đã xách theo hòm thuốc trở lại, nhướn mi trông người trên giường vẫn ngồi tò te đằng đó, không khỏi cười: “Làm nũng sao? Đang tính chờ thiếu gia giúp ngươi mặc?”

Đánh chết Quý An cũng không dám lỗ mãng thế, cậu đành phải cắn môi thực thà chui đầu vào y phục cũ của Yến Hoài.

Vật liệu may mặc nhẹ nhàng mềm mại, khoác ở trên người vô cùng dễ chịu. Ngần ấy năm sống, Quý An cũng chưa bao giờ được sờ qua vải tốt thế này, thời điểm mặc lên nhịn không được âm thầm vuốt vuốt hai cái, sau cậu mới mang giày xuống giường, đứng ở bên người Yến Hoài hội báo: “Thiếu gia, ta mặc xong rồi.”

Yến Hoài đang dở tay sắp xếp hòm thuốc, trong đầu tính toán có lẽ phải đi một chuyến dược phòng lấy thêm về mấy thứ dược liệu, chợt nghe thấy Quý An ba ba thưa chuyện, hắn quay đầu nhìn thoáng qua so so, y phục mặc trên người Quý An trừ bỏ tay áo hơi dài chút, còn lại tương đối vừa người.

Yến Hoài bỗng lóe cái suy nghĩ, cảm thấy mấy bộ trang phục quản gia đặt mua cho Quý An hơi có phần không phù hợp, quần áo hạ nhân thật sự chôn vùi diện mạo cậu mà.

Quyết định nằm ở trong óc, ngoài miệng hắn chỉ đạm đạm đối Quý An nói: “Ừ, ngươi đi ăn cơm đi, ăn no rồi lại nói chuyện tiếp.”

Một tô mì nóng hôi hổi, trụng với nước luộc gà thịt nấu đến mềm tơi, tinh tế rải hành thái xanh xanh, còn phô một tầng cải thìa, Quý An thèm thiếu chút nước miếng chảy ròng ròng, trộm liếc Yến Hoài một xíu, thấy thiếu gia không để ý đến cậu, cậu mới ngoan ngoãn cầm lấy đũa khơi một cọng mì chậm rãi nhét vào miệng, một chút một chút hút lên, không hề phát ra tiếng động nào.

Nửa chén mì ăn xong, Quý An lại mở to hai mắt bất ngờ lần nữa.

Dưới đáy tô thế nhưng còn giấu một trái trứng gà chần!

Quý An cả kinh thiếu gia có khi nào bưng sai chén rồi không, cậu trừng trừng quả trứng gà không dám động đũa, nửa muốn ăn nửa lại không dám, đầu nhỏ lần thứ hai lén lút chậm chạp xoay qua ngó Yến Hoài, ai ngờ vừa vặn bị Yến Hoài bắt gặp.

Quý An: “!!!!!!!!”

Cậu vô thức rụt rụt cổ, nhỏ giọng kêu: “Thiếu gia.”

Yến Hoài kỳ thật đã dọn dẹp xong hòm thuốc nãy giờ, hắn vẫn luôn im lặng ngồi nhìn Quý An.

Đứa nhỏ này ăn thật sự quá dè dặt, đói bụng lâu như vậy cũng không nguồm ngoàm, nhưng đáng bàn ở chỗ cái này không phải xuất phát từ giáo dưỡng tốt, mà là do Quý An quá mức nhát gan, nỗ lực đem sự tồn tại bản thân ép đến điểm thấp nhất.

Ăn một bữa cơm thôi cũng ngoan đến như vậy, không hiểu nổi tên Tân Trì kia rốt cuộc làm sao lơ được mà dày xéo cậu thành cái dáng vẻ ấy.

Yến Hoài không đành lòng dọa cậu, cứ như vậy dựa vào giường nhìn, thẳng đến khi Quý An quay đầu gọi hắn.

Hắn mẩm rằng Quý An ăn xong rồi, đang tính đem người sang bắt mạch mới quyết định xem có nên dùng thuốc không, nếu dùng thì dùng thuốc gì, không ngờ tới quay qua liền thấy, cậu chỉ ăn xong phân nửa, trái trứng gà hắn cố ý thêm vào tô vẫn còn lăn long lóc.



Yến Hoài chớp mắt nhìn Quý An, Quý An chỉ cúi đầu, đẩy đẩy cái chén, ậm ừ: “Trứng gà……”

Hai đầu mày Yến Hoài giật giật, hỏi cậu: “Kén ăn?”

“Không phải ạ!” Quý An khó được thanh âm thoáng cao chút, lại thực mau héo ba ba, cậu mềm mụp hỏi, “Ta có thể ăn sao?”

Đây là không dám ăn. Yến Hoài thiếu chút nữa cười ra tới, nếu là con khỉ con Hoắc Hương, cái tô mì này sớm đã chẳng còn giọt nước lèo.

Trong phủ hạ nhân nghe lời cũng không phải không có, nhưng Yến Hoài là thật chưa từng thấy qua hạ nhân nào ngoan như cậu, bất giác giọng điệu cũng mang theo hai phần ý vị dỗ dành: “Ngươi ăn đi, ngày hôm qua ta còn tự đút ngươi ăn canh trứng, quên rồi sao?”

Khóe miệng Quý An cuối cùng có chút độ cong, bị một quả trứng gà dỗ ngọt đến suýt chút quên luôn một đêm sợ hãi trước, tất cả lực tập trung đều dồn hết vào cái tô cao lương mỹ vị trên bàn.

Cậu tiếp tục nhấc đũa lên, cái miệng nhỏ bắt đầu nhóp nhép ăn từng miếng một, ngoan ngoãn chỉnh tề ăn hết tô mì.

Yến Hoài ngồi bên cạnh nhìn nhìn, chậm rãi sinh ra cảm giác khao khát muốn đi che chở của người già —— đứa nhỏ lá gan bé bằng hạt mè, may mắn là chưa bị dọa quá tàn nhẫn, ít nhất vẫn còn thèm ăn thèm uống.

Nghĩ nghĩ, liền theo bản năng hỏi: “Buổi trưa muốn ăn cái gì? Ta bảo đầu bếp làm cho ngươi.”

 

Thật ra cũng không hoàn toàn có thể, có chút đồ vật thuộc sở hữu Yến gia trộm hắn cũng trộm không nổi, nhưng Yến Hoài thật sự tò mò nhóc con có thể đề ra được cái dạng yêu cầu gì, vì thế hắn dung túng bảo: “Cái gì đều được cả.”

Quý An mím môi, nhỏ giọng: “Ta còn, còn muốn ăn mì.”

Cậu cúi đầu cạy cạy góc bàn, sợ chính mình đòi hỏi quá nhiều, lại thực không tự tin hỏi tiếp: “Được không ạ?”

Yến Hoài tới nước này thì phì cười thành tiếng, giơ tay giúp Quý An lau đi cọng hành dính trên khóe môi, hứa hẹn: “Được thôi, An An thích thì cứ nói, ngày mai sẽ nấu tiếp cho ngươi.”

Nhưng Quý An cũng không dám quá xa cầu, sợ chính mình vượt giới hạn, giống như lúc trước ở Tân phủ, thiếu gia hứa dẫn cậu đến trường học chữ, ban cho cậu một món quà to, nhưng sau đó……

Sau đó, đó chính là tai ương.

Quý An vừa nhớ về một đoạn ký ức khổ sở kia, lòng bàn tay liền thấm đầy mồ hôi lạnh, sợ sệt: “Chỉ ăn một lần nữa thôi là…… Là thật tốt rồi.” Nửa điểm quy củ cậu cũng không dám vượt, chỉ biết nói với Yến Hoài: “Nô tài cảm ơn thiếu gia.”