Vội Vã Mùa Hạ

Chương 37: Mang thai




Em lại bỏ bữa nữa sao, Lan Anh?

Quân Khải vừa đi về phía tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng rồi lấy phần thuốc anh đang cầm trên tay đưa gần miệng tôi. Tôi ngoan ngoãn uống thuốc và cơ thể mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm và nằm.

Nhìn tôi với gương mặt tái nhợt, trán đổ đầy mồ hồi, anh ấy vừa ôm vừa không ngừng lau đi những vệt mồ hôi đó. Tay khẽ xoa vào chiếc bụng của tôi và thở dài:

Không được bỏ bữa như vậy sẽ đau bao tử. Về sau anh sẽ quản triệt điều này.

Tuy giọng anh ấy rất nghiêm nghị và đầy sự giáo huấn nhưng hành động ân cần, quan tâm chăm sóc lại nhanh chóng đánh bại đi khí chất uy nghiêm kia của anh.

Dù bụng tôi đau, cơ thể có phần mệt mỏi nhưng nhìn anh như vậy làm tôi cảm thấy hạnh phúc làm sao. Tay chạm nhẹ vào mặt anh và nhỏ giọng nói:

Được, sau này mọi chuyện ăn uống của em đều cho anh quản hết.



Nhẹ nhàng nở nụ cười trên môi vì giấc mơ ấy quá đỗi hạnh phúc. Thật sự chẳng muốn thức dậy và không muốn đối mặt với những cô đơn kia nhưng không được rồi, tôi không thể mãi sống trong mộng thế này. Tiếng ồn ào nói chuyện đã nhanh chóng kéo tôi tỉnh giấc và đôi mắt nhè nhẹ mở ra. Tôi nghe văng vẳng bên tai là tiếng nói của Lan Ánh, Trường Tảo và cả Nam Vương. Chỉ loáng thoáng chứ không dám chắc chắn cho đến khi tôi tỉnh hoàn toàn.

Ba đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào tôi làm cho tôi bỗng chốc giật mình và la lên một tiếng:

A!

Lan Ánh thấy tôi có lẽ bất ngờ nên đã nhanh chóng chạy lại và nói:

Chị đừng cử động mạnh cũng đừng xúc động quá nhiều.

Tôi cứ nghĩ vì lo cho sức khỏe của tôi nên em ấy mới như vậy nên tôi cũng gật đầu rồi bảo:

Có lẽ bệnh đau bao tử lại tái phát nên chị mới như vậy. Mọi người đừng quá lo lắng. Không sao đâu.

Nói rồi tôi nhìn thái độ mỗi người với vẻ mặt khó hiểu và cho đến khi tiếng bác sĩ vang lên:

Bệnh nhân phòng 705 cô Nguyễn Lan Anh.

Tôi nghe thấy có người gọi tên mình liền muốn ngồi dậy để chào hỏi thì Trường Tảo bảo:

Cậu cứ nằm đó đi, cứ nghỉ ngơi tránh ảnh hưởng.

Nam Vương cũng nói thêm:

Đúng rồi, em nghỉ đi. Mây chuyện còn lại tụi anh làm cho.

Nhìn họ ân cần, quan tâm làm tôi thấy thoải mái và vui vẻ hơn nhiều. Cảm giác có người chăm sóc, hỏi han đúng thật rất tuyệt.

Tôi cứ vậy nghe theo lời họ và nằm im đấy cho đến khi tiếng bác sĩ đi gần đến giường tôi rồi lấy dụng cụ khám bệnh đặt lên vùng bụng tôi. Điều này làm tôi thấy lạ nhưng cũng không lên tiếng vì nhiều khi đó là công nghệ mới trong việc kiểm tra bệnh đau bao tử thì sao. Cứ như vậy, mọi ánh mắt đều tập trung vào tivi chiếu hình ảnh bụng tôi vậy. Càng nhìn tôi càng thấy khó hiểu và sự ngớ ngẩn này trở nên ngạc nhiên hơn khi:

Đứa bé đã được 4 tuần rồi.

Giọng bác sĩ vang lên kèm với lời nói đó. “Đứa bé” “Đứa bé gì vậy?” Tôi mơ hồ chẳng hiểu gì cả hình như có sự nhầm lẫn gì phải không? Tại sao khám bao tử mà lại có đứa bé.

Tôi nhìn bác sĩ rồi lại nhìn đến ba người kia, vẻ mặt vừa vui mừng vừa bất ngờ và cả phấn khích cứ vậy thể hiện rõ trên đấy.

Đứa bé?

Âm thanh phát ra từ tôi đã thu hút mọi người quay lại nhìn tôi và rồi lời giải thích ấy vang lên:

Chúc mừng cô đã mang thai.

“Bang”

Tôi có nghe nhầm không vậy? Hình như bác sĩ bảo tôi mang thai. Tôi mang thai thật sao? Hiện tại, tôi không thể biết được cảm xúc lúc này của mình như thế nào cả, mọi thứ như cứ bị xáo trộn và lời giải cứ vậy càng làm tôi thêm hoài nghi. Nhìn chằm về màn hình phía trước, một phần chấm đen xuất hiện trong bụng tôi. Đó là con của tôi sao? Một sinh linh đã xuất hiện trong tôi.

Từng giọt, từng giọt cứ vậy tuôn dài. Tôi không thể điều khiển được tuyến lệ của mình mà cứ để cho nó rơi mãi. Tôi thật sự không biết phải làm sao nữa. Nó như một cú sốc lần thứ hai ập đến trong đời tôi vậy. Sự ra đi của Quân Khải đã khiển tôi chịu đựng quá nhiều tổn thương và đau khổ rồi nhưng còn đứa bé này, có phải ông trời đang thương cho tôi hay không? Ông trời thấy tôi cô đơn, u sầu nên đã mang đứa bé ấy đến bên đời tôi sao? Hay ông trời lại muôn trêu tôi một lần nữa vậy?

Tôi đã không biết mình lại rơi vào giấc ngủ từ bao giờ chỉ biết là nếu tôi cứ tỉnh như vậy có lẽ tôi vẫn không tin vào sự thật này. Rơi vào sự trốn tránh ngay lúc này sẽ giúp tôi an tịnh và đỡ áp lực hơn rất nhiều.

Bàn tay cứ vậy che đi phần bụng của mình, dáng vẻ ngủ chập chờn ấy làm cho Lan Ánh không ngừng lo lắng và quan tâm đến chị mình.

Một tiếng thở dài vang lên:

Không biết kết quả này sẽ là hạnh phúc hay đau khổ đến với chị ấy nữa?

Cả ba nhìn nhau và đều rơi vào sự bế tắc cho sự việc này. Vì không một ai có thể ngờ đến chuyện này. Căn phòng rơi vào im lặng cho đến khi tiếng nói đó vang lên.