Sáng hôm sau, Băng Tâm thay đồ, chải tóc xong thì ra ngoài. Cô lại tiếp tục công việc thường làm ở vườn hoa. Miệng ngâm nga vài câu hát.
- Băng Tâm, hôm nay có việc gì mà vui thế??( Mấy người làm vườn cười hỏi cô)
- Dạ... không có gì ạ.
- Có phải Lão đại đã về nên vui vẻ không?
- Không phải ạ... không phải đâu....
- Ha ha ha...
Cô ngượng đỏ cả mặt, cười cười rồi tiếp tục tưới đám hoa hồng.
Trên thư phòng tầng 5....
Hàn Thiên đang đứng bên cửa sổ to, tay cầm tách cafe nóng, nhìn xuống vườn hoa, miệng khẽ vẽ ra một nét cười như có như không.
- Lão đại .
Hắc Long bước vào đi lại cạnh Hàn Thiên, mắt cũng nhìn xuống vườn. Lúc này, Băng Tâm đã xong việc, đang nghịch với nước. Nụ cười không ngớt trên môi khiến người nào đó khẽ động tâm.
Hàn Thiên và Hắc Long thong thả đi xuống phòng ăn cô lúc này đang loay hoay xếp chén dĩa. Thấy hai người đi đến, cô mỉm cười cúi chào.
- Lão đại... mời dùng bữa sáng...
Ba người Hắc Minh cũng bước vào. Hải Quân hơi ngạc nhiên trước hành động của cô. Hắc Minh và Cẩn Y thì đã quen nên chỉ cười cười.
- Em cũng ngồi xuống luôn đi.
- Không... như vậy là không được. (Cô đã nghe dì làm bếp nói rằng bàn ăn này chỉ có Lão đại, Lão nhị và nhân vật có vai vế trong Đoan Mộc gia)
Bốn người Hắc Long thầm kêu trời, cô dám kháng lệnh Lão đại.
- Tôi không nói lại lần 2..( Hàn Thiên nhíu mày nhìn cô.)
- Ah.... Vâng....(Cô cúi đầu ngồi xuống.)
- Có vẻ em rất thích làm việc.... (Hàn Thiên chậm rãi hỏi.)
- Lão đại đã nói tôi là người của Đoan Mộc gia... nên tôi ở đây vẫn là nên làm việc...
- Ai bảo em làm những việc này? (Giọng anh mang theo ý cười.)
- Tại... lão đại không bảo tôi phải làm gì.... tôi thấy... mấy việc đó đơn giản nên....
- À... ra vậy...
Mọi người tiếp tục bữa sáng. Ăn xong đám người Hắc Long vội vã đi chuẩn bị gì đó, chắc Lão đại lại đi ra ngoài rồi.
- Anh chuẩn bị đi ra ngoài à? (Những lúc gấp gáp, cô luôn quên gọi một tiếng Lão đại.)
Anh nhìn cô chằm chằm, anh không tức giận, chỉ thấy có một chút ấm áp đâu đó. Miệng nở nụ cười nhẹ:
- Ừ...
- Cẩn thận đấy! ( Cô buộc miệng, ngay cả cô cũng không hiểu sao mình lại nói vậy.)
Anh khựng lại, quay đầu nhìn cô, cô vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo anh.
- Đi chuẩn bị đi em sẽ đi cùng tôi...
- Tôi...? À... Vâng...
Băng Tâm nhanh chân chạy lên phòng 5p sau, cô chạy như bay xuống, anh đang đứng ở cửa ra vào.
- Lại đây....
- Vâng...(Cô hớn hở chạy lại.)
Anh kéo cô vào ngồi chung xe với anh. Đoàn xe 6 chiếc nhanh chóng lăn bánh.
- Vui thế sao?
- Vâng... Lão đại à... tôi ở trong Đoan Mộc gia đã hơn tháng chưa được ra ngoài rồi đấy.
Anh không nói gì, cười cười nhìn cô. Hôm nay cô mặc một áo thun đen, quần jean tối màu, giày thể thao cũng đen nốt. Tóc cột cao, vài cọng tóc mai rớt xuống tai.
Thấy anh nhìn cô từ trên xuống, cô cười cười nhìn anh rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắc Long ngồi ở ghế lái phụ thỉnh thoảng khó hiểu nhìn cô rồi lại nhìn anh.
Một giờ sau, họ lại lên một chiếc máy bay tư nhân, lúc này cô mới phát giác ra là họ đi nước ngoài.
- Chúng ta đi đâu thế? (Cô vừa lên máy bay vừa kéo tay áo Cẩn Y hỏi.)
- Đi Indonesia, bàn việc giao dịch với Lão đại của bang Ngân Lang
- À...
Cô nhanh chóng an vị chỗ ngồi. Đúng là máy bay tư nhân có khác. Cô cũng đã đi máy bay riêng vài lần nhưng nội thất so với cái này thì... thua xa.
Mọi người đều ngồi ở một khoang, Hàn Thiên lôi cô vào một khoang riêng. Khoang này chỉ có hai ghế dài có thể coi là giường, có bàn để trái cây, rượu. Anh cởi áo vest vắt sang một bên rồi ngồi xuống, cô ngồi ở cái ghế đối diện.
- Qua đây...(Anh tựa người ra sau, nhướng mắt gọi cô.)
Cô lẳng lặng đi lại, chưa kịp nói gì đã bị anh kéo lại đặt cô ngồi ngang trên đùi anh, đầu anh vùi vào cổ cô, mùi thơm trên người trên tóc cô bay vào mũi anh... thật dễ chịu a.
Bị lần thứ hai nên cô cũng không bất ngờ lắm, yên lặng cùng anh duy trì tư thế hơi gần gũi này. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ làm cô hơi ngứa ngứa nhưng không dám động đậy.
- Mệt thật.( Anh hờ hững buông một câu.)
- Lão đại ngài mệt thì nhắm mắt nghỉ chút đi..
- Ừ...
Nói rồi anh quay người cô lại, ôm cô vào lòng, cằm đặt trên vai cô. Hơi bất ngờ với hành động này của anh nhưng cô vẫn nhanh chóng thích ứng được. Một tay cô vịnh vai anh, tay còn lại vỗ nhè nhẹ trên lưng anh. Khi tay cô vừa chạm vào người anh, có lẽ do bất ngờ nên cơ thể anh cứng đờ trong giây lát rồi thả lỏng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ khi nghe thấy hơi thở đều đều của anh, cô biết anh đã thiếp đi thì mới hoàn toàn yên tâm. Tay cô không vỗ nhẹ nữa mà chuyển sang vuốt nhè nhẹ trên lưng anh, chợt tay cô chạm phải những đường lồi lõm chằng chịt trên lưng anh. Do chỉ cách lớp áo sơ mi nên những vết sẹo đó cho cô cảm giác rất thật. Tay cô bỗng run run, một cảm giác đau lòng ở đâu ùa tới.
Anh bỗng vùi mặt vào hõm cổ của cô. Cô xoay mặt qua, trong tích tắt, môi cô chạm vào sóng mũi của anh.
- Ôi trờiiiii.... ( Cô rên khẽ, đỏ mặt xoay qua chỗ khác.)
Người nào đó bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nhắm mắt lại, miệng khẽ nhếch lên ý cười, vòng tay siết chặt thêm chút.
2 tiếng sau....
- Cộc cộc.... ( Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là tiếng của Hắc Long)
- Lão đại.. máy bay sắp đáp xuống.
- Biết rồi.
Hàn Thiên trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn người con gái đang yên giấc trong lòng mình. Tay anh khẽ nghịch loạn tóc của cô.
Nghe tiếng động, cô khẽ tỉnh. Đập vào mắt là gương mặt hoàn hảo của ai kia.
- Ahhh.... (Cô vội vàng đứng dậy khỏi người anh. Kêu anh ngủ một chút lấy sức sao giờ lại thành ra cô ngủ trên người anh. Thật mất mặt quá đi...)
- Sao... anh không kêu tôi dậy...
- Có chứ.... nhưng ai đó nói nếu tôi lên tiếng nữa sẽ đập chết tôi. (Anh nhàn nhã nhấp một ngụm nước.)
- Tôi có nói như vậy sao? (cô lấy tay đỡ trán... thôi xong rồi...cô chết chắc...)
- Tôi.... Áhh (cô chưa kịp nói thì đã cảm nhận được máy bay bị rung lắc hơi mạnh, chưa kịp định thần thì đã nằm gọn trong lòng ai kia lần nữa rồi.)
- Máy bay đang đáp xuống...( Giọng nói trầm trầm vang lên trên đầu cô.)
- Ừ...(Cô cúi gằm mặt. Hôm nay cô và vị lão đại này tiếp xúc thân thể hơi nhiều nha.)