Mấy hôm nay nay, nhờ sự đeo bám của Khải Trạch, Vân Di đã đồng ý đi Pháp với anh ta 1 tháng. Vân Di muốn cô đi chung , nhưng cô không muốn làm bóng đèn... Thế là trong khi hai người nào đó vui vẻ ở Pháp thì cô ở Đoan Mộc gia cũng kiếm việc để bớt buồn chán. Hàn Thiên không cho cô ra khỏi cổng nửa bước, nên cả ngày cô chạy lăng xăng khắp nơi rồi đi qua khu Y tìm Cẩn Y xong rồi lại ở ngoài vườn hoa nói chuyện với Bé Miu - Một chú mèo màu trắng muốt, được Hàn Thiên nuôi đã 3 năm.
Bé Miu rất khôn, ăn khỏe nêm rất là dễ thương, nhưng mà... một người như Hàn Thiên lại nuôi mèo đáng yêu như vầy thì có vẻ không thỏa đáng, cô từng hỏi nhưng bọn Hắc Long chỉ cười cười không trả lời, cô cũng lười hỏi thêm. Còn một vấn đề nữa là chưa bao giờ cô thấy Hàn Thiên vuốt ve hay thậm chí lại gần bé Miu, anh Lương - người làm phụ trách chăm sóc bé Miu nói anh được thuê về chăm sóc nó đã 3 năm, trong thời gian đấy số lần Lão đại lại gần bé Miu chắc đếm trên đầu ngón tay nhưng Lão đại rất quan tâm bé Miu nên anh luôn chăm sóc bé Miu kĩ lưỡng. Băng Tâm vô cùng khó hiểu, nhưng cô chả muốn hỏi rõ, không liên quan đến cô. Cô vốn rất thích bé Miu nên hôm nay cô nói với anh Lương là cô sẽ chăm sóc nó và sẽ ở chung chỗ với cô. Anh Lương nhìn cô rồi gọi cho Hắc Long nói tình hình. Và sau đó, cô đã được toại nguyện mang bé Miu về phòng.
- Miu Miu à từ nay chị sẽ chăm sóc mày... yêu thương mày... chịu không?
- Meo...meo...(Bé Miu như hiểu ý, dụi dụi đầu vào lòng cô, rồi nằm ịch xuống. Nó rất ú, cộng thêm bộ lông mượt mà trắng tinh, nhìn cứ như một cục bông gòn mềm mại vậy)
- Ah.. mày làm tao nhột quá...(Cô cười ngặt nghẽo bé Miu còn lè lưỡi liếm liếm lên mặt cô nữa. Một người một mèo cứ thế vui vẻ hết một ngày)
Đã một tuần nay, cô không gặp mấy người Hàn Thiên lấy một lần. Nghe Cẩn Y nói là họ đi Macao có việc. Trong biệt thự chỉ còn Hắc Minh, Cẩn Y cùng quản gia trông coi mọi việc.
Cô vẫn lịch trình xem phim rồi đi dạo trong vườn hoa rồi đi nói chuyện với Cẩn Y rồi với mấy bác làm vườn, mấy người trong bếp, người làm rồi đến anh gác cổng, vệ sĩ trong khu biệt thự. Một tuần, cô đã biết được rất nhiều về Đoan Mộc gia. Đại loại như ở Đại bản doanh Đoan Mộc gia này có hơn mấy trăm người, hơn nửa là vệ sĩ được Đoan Mộc gia đào tạo kĩ lưỡng, quan trọng nhất là cổng ra vào, vì hằng ngày có nhiều tốp mặc vest đen đi ra đi vào để báo cáo công việc nên việc bảo đảm an ninh rất công phu để tránh việc kẻ địch xâm nhập, việc tuyển người làm, giúp việc đều cô cùng nghiêm ngặt, rồi việc nơi đây chính là bộ não của Đoan Mộc gia, mỗi tháng đều có họp của các nhân vật trụ cột của Đoan Mộc gia do Đoan Mộc Hàn Thiên chủ trì, rồi việc Đoan Mộc gia có hơn mấy chục căm cứ, nơi đào tạo lực lượng ở khắp nơi,....
Do không có việc để làm nên hằng ngày cô hay xuống bếp giúp mọi người nấu cơm... Rồi ra vườn giúp việc quét dọn, tưới cây.... khi thì chạy qua khu Y chăm sóc thuộc hạ bị thương. Duy chỉ khu căn cứ chỉ khi được Hàn Thiên cho phép, không thì cô không thể vào cũng không muốn vào.
Lại thêm một tuần trôi qua, hôm nay cô được biết là Hàn Thiên trở về. Lòng có chút nôn nóng, tối qua tới tận khuya cô mới ngủ được. Sáng ra, thấy cặp mắt gấu trúc của cô ai cũng hỏi thăm, cô chỉ cười cười bảo mất ngủ.
Đang lúi húi tưới cây, Hắc Minh và Cẩn Y đã đi tới sau lưng.
- Khoảng 1 tiếng nữa... Lão đại về tới... thấy cô làm việc đúng chuyên môn như vầy.. nhất định sẽ vui... haha...(Hắc Minh vui vẻ nói)
- Anh không đâm chọt tôi anh sẽ chết hay sao? (Cô múc một gáo nước hắt vào anh ta, anh ta nhanh nhẹn né, cười khinh bỉ với cô)
Thời gian này, hễ gặp Hắc Minh là cô với anh ta lại cãi nhau inh ỏi, Cẩn Y phải đứng ra hòa giải, riết rồi Cẩn Y cũng chẳng thèm để ý, mặc hai người kia ấu trĩ đấu võ mồm.
Cẩn Y với Băng Tâm luyên thuyên trên trời dưới đất, Hắc Minh lâu lâu " tặng" cho hai người câu, nhưng câu nào chất lượng câu nấy, đều khiến cho hai người tức đến hộc máu.
Một lát sau, có người đến báo Lão đại đã về đến. Đột nhiên Băng Tâm cảm thấy căng thẳng. Đem bé Miu nhốt tạm lại trong chuồng của nó, cô vội vã đi theo họ.
Từ cổng chính đến khu nhà chính mất vài phút lái xe. Bọn họ vừa đứng ngay ngắn ở cửa nhà chính thì đoàn xe Mercedes đen cũng vừa vặn đi tới.
- Lão đại. (Mọi người cúi đầu, cung kính chào.)
Cô đứng sau lưng Cẩn Y, lúc anh bước ngang Cẩn Y thì dừng lại, xoay đầu nhìn chằm chằm. Cẩn Y hiểu ngay, vội kéo cô đem ra trước mặt anh.
- Anh về rồi.. (Cô lí nhí mở miệng)
Mọi người cả kinh, cô vậy mà dám xưng hô như vậy với Lão đại.
- Ừ. (Anh ừ một tiếng rồi bước đi vào nhà. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tưởng họ phải hốt xác cô rồi chứ. Mọi người tản ra, ai đi làm việc người nấy. Cô cũng lon ton chạy ra vườn để đem Bé Miu lên phòng)
Vừa đến cầu thang lên lầu, anh quay lại, không thấy cô, liền nhíu mày, hỏi:
- Lại đi đâu rồi?
- À... cái này...(Hắc Minh và Cẩn Y cũng chịu... mới thấy cô ấy... quay qua quay lại... mất tiêu...)
Chợt, người nào đó rất ung dung bế Bé Miu đi vào.
- Hừ...(Hàn Thiên xám mặt, lạnh lùng liếc cô một cái rồi đi thẳng lên phòng)
Cô trề môi, tự dưng nổi giận, cô đã làm gì đâu nào.
Cô mang Bé Miu lên phòng. Thư phòng anh đóng kín, bên ngoài có hai người vest đen lạnh lùng canh giữ. Cô đi ngang, họ cúi đầu chào cô, cô cũng đáp lễ.
- Về tới là lại làm việc... anh ta không phải con người mà...( Cô lẩm bẩm với bé Miu)
Ở trong phòng, tắm rửa sạch sẽ, đang định sấy tóc thì nghe có người gõ cửa.
- Lãnh tiểu thư... Lão đại gọi cô xuống phòng ăn.
- Được...Tôi xuống liền.
Lau vội mái tóc cho bớt ướt, cô khoác áo choàng ngủ màu hồng nhạt, bước vội xuống.
Ở phòng ăn, anh và bốn người bọn Hắc Long đã ngồi sẵn ở đó. Anh đang đọc báo, tóc vẫn còn ướt, trên người mặc áo khoát ngủ màu đen, mấy người kia thì đang trò chuyện gì đó.
- Lão đại... gọi tôi có việc gì?
- Ngồi xuống đi...(Anh đặt tờ báo xuống, nhướng mắt chỉ cái ghế bên cạnh.)
- Vâng.( Ôi.. cô tự nhủ sao hôm nay mình thục nữ vậy chứ.)
Thế rồi mọi người bắt đầu ăn cơm. Lúc ăn, họ không im lặng như cô nghĩ, họ bàn rất nhiều việc, nào là địa bàn này địa bàn nọ... cô nghe mà chóng cả mặt.
Bữa cơm nhanh chóng trôi qua, cũng đã 8h tối. Đám người Hắc Long ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Băng Tâm lẽo đẽo theo Hàn Thiên lên phòng. Ngang qua thư phòng, anh mở cửa đi vào trong, cô định về phòng mình thì nghe anh gọi lại.
- Vào đây
- .....(Cô căng thẳng đi vào.)
- Lão đại... có gì căn dặn.
Anh ngồi xuống sofa, ngẩng mặt nhìn cô.
- Lại đây
Vẫn là giọng nói trầm trầm nhưng đầy uy lực. Cô tiến lại gần anh một chút. Chợt, anh nắm cổ tay cô, kéo cô ngồi lên đùi anh. Ôm chặt cô trong tay, đầu anh vùi vào tóc cô.
- Ah... Lão đại...( Cô hoảng hốt.)
- Ngồi im. (Hơi nóng từ môi anh phả vào gáy cô... cô cảm thấy người mình cứng đờ.)
Hai người duy trì tư thế này suốt 15 phút. Cô đang không biết phải làm sao, thì anh chợt lên tiếng.
- Dạo này... ở đây.. em làm gì?
- Tôi... rất chăm chỉ.. không quậy phá...
- Ừ...( Giọng anh phảng phất ý cười. Xoay cô ngồi ngang trên đùi anh. Nhìn gương mặt nghiêng của cô, anh chợt khẽ cười.)
- Tôi lấy thân báo đáp rất nhiệt tình... đúng không?
Thế rồi chả biết lấy dũng khí ở đâu, cô luyên thuyên kể cho anh nghe về những việc mình làm. Cô còn đề cập tới bé Miu
- Em thích... để tôi mua cho em con khác..
- Không không.... tôi có bé Miu là được rồi...
- Ừ... (Anh nhìn cô chằm chằm, lại vùi đầu vào cổ cô.)
- Mà.... làm sao lão đại lại thích mèo thế? Không giống tác phong anh tí nào...
Cô chưa nói xong thì anh đã đỡ cô đứng dậy.
- Em về phòng đi.
- À.... Vâng...(Sự thay đổi tức thì của anh làm cô hơi tò mò. Mỗi lần nhắc đến vấn đề này... người Mặc gia đều cười lắc mà không đề cập đến. Vẻ mặt ai cũng không tự nhiên. Bỗng dưng cô muốn biết rõ ngọn ngành quá.)
Đang nghĩ ngợi... chợt mắt cô sáng lên... đúng rồi... Khải Trạch.. Vân Di... Tiểu Di Di của cô.
Thế là cô đem chuyện trong lòng ra kể với Vân Di, rồi nhờ Vân Di điều tra từ Khải Trạch. Và cũng qua cuộc nói chuyện, Vân Di đã thông báo cho cô rằng cô ấy chính thức nhận lời yêu của Khải Trạch. Ôi.... bạn cô chấp nhận anh ta nhanh vậy... thật không giống phong cách lạnh lùng bất cần của Vân Di gì cả. Cô đã bị Tiểu Di Di cho ra rìa rồi... Ahhhh.... cô đau khổ cứ thế lăn qua lăn lại trên giường.