Hai bên chào tạm biệt nhau rồi ai đi đường nấy cô có thể hiểu được anh không muốn làm hại Lưu Mẫn Hoa muốn cho cô ấy một con đường sống. Dù cô ấy có muốn giết anh thì suy cho cùng hai người cũng đã từng gần gũi bên nhau, yêu thương nhau. Thế nhưng cô đã đoán sai.
- Nghĩ gì thế? (Anh bất ngờ từ đằng sau đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng.)
- Không... không có gì... (Cô cười cười quay đầu nhìn anh.)
Anh chăm chú nhìn cô, khẽ cười. Tựa cằm lên vai cô, anh nói:
- Lưu Mẫn Hoa nếu chỉ nhắm vào anh... anh sẽ cho qua... nhưng đằng này... lại nhắm vào Đoan Mộc gia...
-......(cô im lặng đợi anh nói tiếp.)
- Anh sẽ không nương tay.
Đúng là Thiên lão đại lạnh lùng vô tình.... dù yêu đến cỡ nào... nếu gây khó dễ cho Đoan Mộc s gia thì.... ai cũng như ai.
Giọng nói anh có chút bất đắc dĩ khiến cô cảm thấy xót xa. Cô xoay người ôm lấy anh, đầu tựa vào vai còn tay vỗ nhè nhẹ trên lưng anh.
- Băng Tâm?? (Anh khẽ gọi.)
- Dạ...?
- Em... thích anh?
- Dạ...?
Cô kinh ngạc đến mức tay chân cứng đờ.
- Tốt lắm...( Hàn Thiên nhả ra hai chữ nhưng đậm ý cười.)
Cô vẫn im lặng không biết nói gì... đúng... cô yêu anh... nhưng lão đại à.. lão đại không nhận ra lời " Dạ" thứ hai là cô có lên giọng sao? Tức là ngạc nhiên quá nên " Dạ?" chứ không phải câu khẳng định " Dạ" để trả lời cho anh... cô vẫn chưa muốn nói ra tình cảm này... ai nhaaa.... lão đại tự nhiên lại tập kích làm cô trở tay không kịp. Đột nhiên có một sức mạnh nào đó thôi thúc cô, hít một hơi sâu, cô ngẩng đầu nhìn anh:
- Vậy... lão đại.. anh.... có...
Nói được tới đó bỗng nhiên lá gan của cô bị teo lại và gần như tiêu biến nên thành ra ba chữ " thích em không" cô đành nuốt vào bụng. Trước ánh mắt hiếu kì của anh, cô không dám nhìn thẳng nữa, chỉ dám đảo mắt xung quanh rồi cúi gằm mặt, ỉu xìu nói tiếp:
- Thôi.. bỏ đi.
- Em định hỏi gì....? (Anh nhìn cô, mắt tràn ngập ý cười.)
- À... hỏi... anh có gì ăn không? Em bị đói... (Cô vừa dứt lời thì bụng bỗng réo thật.)
- À... ra là đói... (Anh cười như không, cầm điện thoại gọi cho Hắc Long.)
Biết có người sắp vào, cô liền leo xuống khỏi người anh, tự giác đi qua ghế đối diện ngồi. Vừa ngồi xuống thì đúng là có người vào thật. Người đó nhanh chóng đặt đồ ăn trên bàn rồi liếc nhìn hai người. Một người nhàn nhã bắt chéo chân ngồi tựa hẳn vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm người kia, mặt vẫn bình thản lạnh lùng bức người. Một người thì lúng túng cúi gằm mặt, có thể thấy nó hơi ửng đỏ. Có thể hình dung cảnh tượng này là sói đang nhìn cừu. Đúng như vậy. Người nọ cũng lúng túng, nhanh chóng đi ra như sợ làm lão đại mất hứng rồi nổi giận.
- Bộ dạng em bây giờ càng khiến người ta hiểu lầm anh và em...
- Vốn đã bị hiểu lầm từ lâu rồi... (Cô lẩm bẩm trong miệng nhưng người kia quả thực có thính giác tốt nha.)
- Vậy thì hiểu lầm thêm cũng không sao...
-.....( Cô cứng họng, bất lực thở dài.)
- Lại đây... (Anh vỗ vỗ phần ghế bên cạnh.)
Cô hiểu ý liền đi qua ngồi xuống.
- Không phải đang đói sao?
- Vâng...
Cô nhanh chóng "bắt tay bắt miệng" vào giải quyết phần ăn của mình. Anh ngồi bên cạnh cũng từ tốn dùng.
- Anh ăn ít vậy? (Thấy anh buông đũa, cô liền hỏi.)
- Không phải anh ăn ít.... (Anh nhướng mắt nhìn cô, cười cười đầy ẩn ý.)
-...... (Cô lại cứng họng. Ý tứ quá rõ... không phải là nói cô ăn nhiều sao? Ừ.. bổn tiểu thư đây ăn nhiều đấy... thì sao?)
Ăn xong, anh và cô mỗi người một laptop làm việc của mình. Đột nhiên, anh dừng tay, im lặng nhìn cô. Cảm thấy được ánh mắt của anh, cô hơi mất tự nhiên nhưng cũng không để ý. Cô vẫn tiếp tục xem phim, mắt vẫn dán vào màn hình. Chợt anh đưa tay tạm dừng tập phim cô đang xem.
- Sao thế... Lão đại?
- À... anh sẽ cân nhắc... sẽ thử...
- Chuyện gì?
- Chuyện.... thích em!
-.....
Cái gì đây??????.... Tỏ tình???? Có được coi là tỏ tình không????? Cô mắt A và miệng chữ O, người đờ ra. Não của cô đang cật lực sắp xếp thông tin vừa được tiếp thu.
- Thử.... thích em?
- Ừ...
-......( Lại im lặng.... cô cảm thấy bất lực sao hôm nay não cô làm việc lề mề thế không biết.)
- Em.... muốn nghỉ một lát (Cô ôm laptop vào lòng, đi về ghế của mình nằm xuống.)
Anh lướt nhìn cô một cái rồi lại chuyên tâm vào laptop của mình.
Lúc cô tỉnh dậy cô đã nằm yên trong phòng ở Đại bản doanh Đoan Mộc gia.
Chớp chớp mắt và làm một vài thủ tục chứng tỏ mình không nằm mơ, xác định đây là thực thì cô mới an tâm xuống giường. Tắm thay đồ xong đúng lúc có người lên gọi cô xuống ăn tối.
Cô nhanh chóng đi xuống lầu. Mọi người thấy cô đều vui vẻ chào hỏi. Đi vào nhà ăn, anh, nhóm người Hắc Long, Đoan Mộc Khải Trạch và Vân Di đều đã có mặt. Vân Di thấy cô liền cười cười, vẻ mặt gian xảo không giấu vào đâu được. Cô gật đầu chào với mọi người xong liền ngồi xuống.
- Cô nha... mới nghe tin cô bị đổi mất tôi còn định mở tiệc ăn mừng.... ai dè.. chưa một ngày đã quay lại...
-..... (cô cười nhếch mép, không thèm so đo với anh ta.)
- Được rồi.... đừng làm loạn (Giọng ai đó trầm trầm vang lên.)
Vân Di nhéo cho Khải Trạch một cái rõ đau.
- Haha...(cô nhìn bộ dạng đau đớn của anh ta thì không nhịn được liền phì cười.)
Khải Trạch định nói gì đó nhưng lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của ông anh họ đáng kính thì liền ngậm miệng lại. Bọn người Hắc Long chỉ biết lắc đầu bó tay.