Lão đại.... người đã trốn...(Hắc Long vừa thấy xe của Hàn Thiên liền chạy lại báo cáo. Lúc này cuộc đua đã kết thúc nên nơi đây liền trở nên vắng vẻ.)
Anh nghiêm mặt nhìn bọn họ. Hắc Long càng cúi gằm mặt.
- Một người phụ nữ mà quản không xong....
- Lão đại thứ tội.... Lưu Mẫn Hoa chuốc thuốc mê tất cả mười người chúng ta phái theo dõi cô ta... Cẩn Y còn bị cô ta đánh bị thương.
- Hừ... chỉ trong vài năm mà thân thủ được như vậy...
Anh chợt nhớ ra gì đó, liền cúi vào xe, đỡ Băng Tâm ra.
- Băng Tâm...(Hắc Long kinh ngạc nhìn cô rồi cười cười nói tiếp: ) Hèn gì có thể đuổi theo xe của Lão đại... còn tưởng thần thánh phương nào....
- Hì... Quá khen... quá khen....
- Cô ấy bị thương.... đưa đi chữa trị đi.
- Vâng... lão đại..
Hắc Long phân phó người lo cho cô xong liền có một người đi vào báo tin:
- Lão đại... người Ngô gia đến tìm...
Chưa dứt lời đã thấy Lương Hạo dẫn theo vài người đi vào. Mắt anh ta lướt qua Hàn Thiên rồi chuyển sang người Băng Tâm.
- Băng Tâm... Em bị thương?
- Em... em không sao...(Cô né vòng tay anh, lùi về sau hai bước. Hàn Thiên bước tới, một tay ôm cô vào lòng.
Lương Hạo thở dài một tiếng rồi nói:
- Chuyện của Lưu Mẫn Hoa.... tôi đã nghe nói... Lương gia tôi khó tránh liên lụy...
A Nhất - Thân cận của Lương Hạo thấy người Đoan Mộc gia vẫn còn nghi ngờ liền to gan giải thích:
- Chúng tôi cũng không biết cô ấy lại là một cao thủ.... 1 năm trước khi cô ấy được đem về Lương gia trong tình trạng chỉ còn nửa mạng chúng tôi cũng sơ ý điều tra nguyên nhân...
- 1 năm trước? (Hàn Thiên nhíu mày.)
- Vâng... sau đó tôi mới biết cô ấy là người phụ nữ của Thiên Lão đại... liền giữ lại.... sau đó... vì cô Lãnh đây Lương lão đại mới đem cô ấy ra trao đổi... không ngờ cô ta lại....
Cô vẫn nhíu mày, khó hiểu nhìn Lương Hạo. Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của cô, anh ta cười khổ hỏi:
- Em nghĩ là anh?
-......(cô lúng túng không biết nói gì. Cô quay sang nhìn Hàn Thiên anh cười như không, xoa đầu cô.)
- Sao em lại nghĩ vậy?
- Em....(Cô đưa mắt nhìn cả hai nhà Đoan Mộc - Lương, rồi nói tiếp)....
- Em... vô tình nghe được một cuộc điện thoại đã được thay đổi tần số... không phải... không phải nghe lén... là do... tự dưng nó lọt vào tai nghe của em...( Càng cuối câu cô càng nhỏ âm lượng, đầu càng cúi thấp khiến cho vài người nhịn không được liền bật cười.)
- Hm hm...( Lương Hạo hắng giọng rồi nói tiếp: )...Xem ra.... có người muốn chơi xấu với Đoan Mộc Gia và Cả Lương Gia..
- Vậy là không phải anh làm.... ôiiii? Lời vừa ra... cô tự cảm thấy mình sao " thông minh" đến vậy... ai nhaa... chui đầu vào đâu tránh ánh mắt mọi người đây?
- Em đi trị thương đi...(Hàn Thiên đẩy cô ra sau.)
Cô lầm lũi đi lại ghế ngồi xuống, do cách khá xa nên cô không thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
- Thật cao tay... nếu cuộc điện thoại đó lọt vào Đoan Mộc gia hay Lương gia thì nhất định sẽ có chuyện lớn... hừ (Hàn Thiên cười lạnh)
- Đoan Mộc Hàn Thiên.. tung tích của Lưu Mẫn Hoa chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm còn về xử lý...sẽ giao cho bên các anh. (Lương Hạo nói.)
- Được....
- Còn về Băng Tâm...
- Anh có thể hỏi cô ấy...
Hàn Thiên và Lương Hạo đều hướng mắt về cô. Thấy hai người đều nhìn cô, cô liền lúng túng cúi gằm mặt xuống. Lương Hạo bước lại gần, ngồi xuống trước mặt cô.
- Em xin lỗi anh.
- Anh không trách em... anh biết... tình cảm không thể miễn cưỡng... Lương Hạo anh người phụ nào cũng có chỉ không có người phụ nữ mình yêu... thật buồn cười đúng không?
- Em....
- Em.. không sao chứ?( Anh đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.)
- Chỉ hơi mất máu... không sao..(Cô cười cười.)
- Ừ... vậy... anh đi trước em nhớ cẩn thận, tịnh dưỡng cho tốt...(Lương Hạo xoa đầu cô.)
- Vâng....
Lương Hạo xoay người bước đi. Qua chỗ Hàn Thiên, anh gật đầu lịch sự chào một cái. Mặc Kỳ Hàn cũng đáp lại. Mọi chuyện thay đổi cứ như chong chóng cô cảm thấy loạn cả lên.
- Đem cái nón này đi kiểm tra.
- Dạ... Lão đại...
Hắc Long cầm cái nón bảo hộ từ tay Hàn Thiên.
- Lão đại... anh đã biết Lưu Mẫn Hoa giở trò với cái nón... vậy mà vẫn đội...(cô nói.)
- Hừ... nhiêu đó mà đòi đối phó với Hàn Thiên này sao...
- Vâng... là anh lợi hại... nhưng cũng nên đề phòng chứ...
- Lo cho thân em trước đi...
-.....(cô bĩu môi, không biết nói gì nữa.)
- Đi thôi...
- Lão đại... chúng ta... đi đâu?
- Về...
- Không phải... chuyện vẫn chưa xong sao?
- Đó là chuyện của Lương gia...
- .......
Ở Lương Gia.
- Lão đại.... người của chúng ta đã rà soát khắp nơi... nhưng vẫn chưa tìm được Lưu Mẫn Hoa..
- Ừ... tiếp tục âm thầm tìm kiếm... đồng thời tung tin Lương gia không tìm Lưu Mẫn Hoa, mối quan hệ với Đoan Mộc gia càng xấu đi.
- Sao lại....?
- Chẵng phải kẻ đứng đằng sau muốn thế sao? Cho hắn như ý.... như vậy... hắn mới tiếp tục hành động.
- Lão đại...chẵng phải Lưu Mẫn Hoa chỉ cần một viên đạn lúc gần gũi Đoan Mộc Hàn Thiên là xong việc rồi sao? Cần gì hạ độc....
- Giết Đoan Mộc Hàn Thiên... không phải cái hắn muốn... hắn muốn cả Đoan Mộc Gia gia và Lương gia sụp đổ... Lưu Mẫn Hoa chỉ là một con cờ thôi...
- Chống lại cả Lương gia và Đoan Mộc gia không biết là ai lại to gan như vậy...
- .....
Lương Hạo đăm chiêu nhìn ly rượu đỏ trên tay. Đoan Mộc Hàn Thiên quả thực rất lợi hại, lúc nãy nói chuyện Lương Hạo mới biết thì ra anh ta đã biết Lưu Mẫn Hoa là nội gián ngay tối hôm qua. Và cũng chính anh ta cho Lưu Mẫn Hoa chạy thoát nếu không một người phụ nữ như cô ta làm sao thoát khỏi sự truy đuổi của Đoan Mộc gia.
________
Người Đoan Mộc gia nhanh chóng đi thẳng ra sân bay. Máy bay của họ đã đợi sẵn từ lúc nào. Bỗng một nhóm người của Lương gia do A Nhất dẫn đầu đi tới.)
- Thiên lão đại..... (Nhóm người cung kính cúi chào.)
- Chuyện gì? ( Hàn Thiên đang bước lên cầu thang, xoay người lại hỏi.)
- Chúng tôi được tin Lưu Mẫn Hoa đã rời khỏi Indonesia nhưng không rõ đi đâu.... Lương gia hỏi liệu lão đại có muốn tiếp tục tìm kiếm?
Anh nghĩ ngợi một chút liền nói:
- Cám ơn Lương gia các anh đã giúp... tôi nghĩ... nên đến đây thôi...(Nói rồi anh bước thẳng vào trong máy bay.)
- Vâng.... Thiên lão đại đi thong thả...