Hà Tiêu Linh xoay người rời đi, hoàn toàn
không thèm để ý tới Triệu Thù Nhiên vẫn
đang chạy, bước đi vô cùng ung dung. Hàn
Dao chẳng buồn nhúc nhích 5gì, sau một hồi
hít thở, cô cầm lấy bánh bao trong tay
Trương Lan Tiếu, vừa nhai ngấu nghiến vừa
nhìn Triệu Thù Nhiên. Đến tận khi cô ăn
xong bốn cáói bánh bao, Triệu Thù Nhiên
vẫn chưa chạy xong. Cô uống một hớp nước
lớn trong bình, sau đó dẫn đầu đứng lên, đi
về phía ký túc xá, không nói một câ7u còn
lại. Những người còn lại cũng chẳng rảnh mà
để ý tới Triệu Thù Nhiên, nối đuôi nhau rời
đi.
Triệu Thù Nhiên nhìn bọn họ rời đi, không
4có một ai chờ cô ta. Không mang nước
mang
đồ ăn tới thì cũng thôi đi, bây giờ còn
không chờ cô ta, lát nữa cô ta chạy xong thì
ai đưa cô ta về chứ! 8
Hàn Dạo chết tiệt! Trước kia cô ta đi đến đâu
cũng là tiêu điểm ở đó, bây giờ lại bị một
người cướp mất. Chuyện này khiến Triệu
Thù Nhiên tức đến mức đau cả ruột, đã bao
giờ có người đối xử với cô ta như thế đâu!
Từ xa, Hàn Dao đã nhìn thấy Đường Duy Hy
chờ ở cửa ký túc xá. Thấy nhóm họ quay lại,
anh ta vội vàng đến đón. Đầu đuôi câu
chuyện như thế nào thì anh ta đã hỏi Trương
Lan Tiếu rồi, Trương Lan Tiếu cũng nói cho
anh ta hết cả rồi.
“Sao rồi? Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Đường Duy Hy,
khóe môi Hàn Dao khẽ cong lên, đón nhận
ánh mắt của anh ta: “Bây giờ tôi không sao
cả, chỉ hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một lúc.
Lúc nào rảnh nói chuyện tiếp nhé, tôi đi lên
trước đây.”
Hàn Dao đi vòng qua anh ta. Cô thật sự rất
mệt, cần phải nằm một lúc. Ngày đầu tiên đã
chạy chín kilomet, thật may là cô đã từng rèn
luyện, chứ không chắc phải nằm liệt ở đó,
không chạy nổi chín kilomet mất.
Thật là, không hiểu vì sao cô lại bị Hà Tiêu
Linh vùi dập nữa. Hàn Dạo nằm trên giường,
nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, bèn quyết định
không nghĩ nữa. Vẫn còn nửa tiếng, lấy lại
sức đã rồi nói tiếp!
“Tuýt!”
Hàn Dao bị tiếng còi đánh thức. Chúc Quân
Dương đã sửa soạn xong hết rồi. Cô nhảy từ
trên giường xuống và đội mũ lên.
“Tất cả mọi người tập hợp ở sân huấn
luyện!”
Nghe thấy tiếng hét của Hà Tiêu Linh, Hàn
Dao lao ra ngoài. Ra đến cửa, cô thấy Triệu
Thù Nhiên vừa mới trở lại. Cô nhìn cô ta một
cái, sau đó vòng qua cô ta chạy xuống dưới
tầng.
Thấy một đám người cùng phòng đều chạy
vòng qua người cô ta, Triệu Thù Nhiên
không cam lòng giậm chân. Cô ta vừa chạy
hết chín kilomet, chưa uống ngụm nước nào,
cũng chưa ăn sáng, ấy thế mà không có ai
quan
tâm đến cô ta.
Đám người này đều bị Hàn Dao làm mê mẩn
đầu óc hết cả rồi! Cô ta tức tối một hồi rồi
mới xoay người đi theo đám đông xuống
dưới.
Ngoài Giang Hàn và Hà Tiêu Linh thì còn có
thêm bốn giáo quan nữa, ai nấy đều đứng sau
lưng Giang Hàn, khuôn mặt vô cảm, dáng vẻ
nghiêm túc, khiến người khác thấy áp lực
hơn hẳn.
Hàn Dao đã đứng nghiêm từ lâu rồi.
Cô nhìn nhóm người thưa thớt, lại
nhìn sắc mặt khó đoán của Giang
Hàn và gương mặt cợt nhả của Hà
Tiêu Linh, trong lòng cô có một dự
cảm chẳng lành. Cuối cùng cũng đợi
được người cuối cùng đứng vào đội
ngũ, Giang Hàn giờ đồng hồ bấm
giây trong tay lên, nhìn lướt qua:
“Quay về, làm lại.”
Mọi người thôn mặt ra. Nỗi lòng
Hàn Dạo trầm xuống, quả nhiên là
cô đoán trúng rồi. Hàn Dạo lập tức
dẫn đầu chạy ngược về, ba người
Chúc Quân Dương, Trương Lan
Tiếu và Đại Lan chạy ở phía sau.
Thấy những người khác đứng đó
không động đậy gì, Hà Tiêu Linh
bắt đầu hét lên: “Làm cái gì đấy hả!
Chờ tôi mời ăn cơm à?
Tiếng quát của Hà Tiêu Linh đánh
thức mọi người. Cả đám lập tức hóa
thành chim muông, bay về hướng ký
túc của mình. Lần nữa về đến ký túc
xá, miệng Chúc Quân Dương chưa
từng dừng lại. Hàn Dạo hờ hững
nhìn cô ấy: “Tôi nói chứ Heo này,
cô có thể dừng lại, tiết kiệm chút
nước bọt của cô được không, lát nữa
lãnh đủ đấy.”
Hàn Dạo vừa nói vừa cầm chén trà
đổ vào miệng. Cô lau miệng, quyết
định không uống nữa, đỡ phải buồn
đi vệ sinh.