“Hàn Dao, tôi nói cô biết, vẫn còn bốn
kilomet nữa. Cho cô mười lăm phút để chạy
xong, không xong tiếp tục chạy, tôi chạy với
cô!” 5
Hà Tiêu Linh lại lộ ra nụ cười đặc trưng của
mình.
“What! Cô có cần phải tàn nhẫn thế không?”
Hà Tiêu Linh6 cầm đồng hồ bấm giây trên
qua
hai mươi giây.”
tay: “Đã
Rõ ràng là giọng điệu cười trên nỗi đau của
người khác.
“ỐTi!”
Cuối cùng Hàn Dao cũng không nhịn được
nữa. Cô kêu một câu, sau đó đẩy nhanh tốc
độ. Người trên sân huấn luyện đã đi h4ết rồi,
chỉ còn Hàn Dạo và Triệu Thù Nhiên vẫn
đang chạy ở đây, Hà Tiêu Linh ở bên cạnh
tính giờ. Đương nhiên Triệu Thù Nhiên
nghee thấy tiếng quát của Hà Tiêu Linh với
Hàn Dạo, cô ta cho rằng Hàn Dao chọc giận
giáo quan nên mới bị trù dập như vậy.
Hàn Dao à Hàn Dao, cô cứ chờ đi, chọc vào
giáo quan, xem cô “dễ chịu” thế nào!
Hàn Dao đã mắng mười tám đời tổ tông Hà
Tiêu Linh một lượt rồi. Cô bật chế độ tăng
tốc dọc đường, chỉ có mười lăm phút, đúng là
gϊếŧ người mà!
Bên này, Hàn Dao vẫn tiếp tục chạy, ở mép
sân huấn luyện có một người đàn ông mặc
thường phục đi ngang qua. Nhìn thấy Hàn
Dao chạy “hăng hái” như thế, người đó cảm
thấy hứng thú nên dừng lại
Người đàn ông đó nhướng mày lên, thật thú
vị! Nhìn khoảng hai phút, anh giơ tay nhìn
đồng hồ rồi vội vã rời khỏi đó. Hàn Dao đang
chạy như điên, đương nhiên là không nhìn
thấy. Đến cả Hà Tiêu Linh còn không nhìn
thấy chứ đừng nói đến Triệu Thù Nhiên
người đang lao chao như đi bộ. Đến lúc Chúc
Quân Dương đến sân huấn luyện một lần nữa
thì Hàn Dao vẫn đang chạy. Thấy Hà Tiêu
Linh đứng bên cạnh, cô ấy vội vàng giấu
chiếc bánh bao trên tay ra sau lưng, tiếc là bị
Hà Tiêu Linh nhìn thấy mất rồi.
“Tới đưa cơm à?”
“Báo cáo! Đúng thế!”
Chúc Quân Dương lại giấu chiếc bánh bao đi.
Nhìn thấy động tác của cô ấy, Hà Tiêu Linh
ghét bỏ nhíu mày: “Giấu cái gì mà giấu! Tôi
có cướp của cô đâu!”
Hà Tiêu Linh liếc nhìn Chúc Quân Dương
một cái rồi chuyển qua nhìn Hàn Dao. Chúc
Quân Dương lặng lẽ vươn bàn tay đang đặt
sau lưng ra phía trước, xoay người hét to với
Hàn Dao: “Đại Dao, đồ ăn sáng tới rồi, chạy
xong là được ăn!”
Nhưng lúc này Hàn Dao chẳng còn tâm trí
đâu mà nhìn cô ấy nữa. Hai chân cô nặng như
chì, chậm chậm chạy về phía trước. Lúc nghe
thấy giọng của Chúc Quân Dương, cô lập tức
cảm thấy đói bụng, không nhịn được “hỏi
thăm” Hà Tiêu Linh một lần nữa.
Chúc Quân Dương hét xong không bao lâu
thì Trương Lan Tiếu và Đại Lan cũng chạy
tới. Trên tay Trương Lan Tiếu cũng cầm hai
chiếc bánh bao, còn trên tay Đại Lan là một
bình nước. Thấy Hà Tiêu Linh cũng ở đây,
bọn họ chột dạ giấu đồ ăn trên tay ra sau
lưng. Nhân lúc Hà Tiêu Linh còn chưa nhìn
thấy, Chúc Quân Dương kéo hai người họ
đến, ba người chụm lại: “Giáo quan không
tịch thu đồ ăn chứ?”
Trương Lan Tiếu nhìn bánh bao trong tay, nói
với vẻ mặt lo lắng.
“Không sao không sao, giáo quan không nói
gì hết.”
Chúc Quân Dương đột nhiên đặt bánh bao
vào tay Trương Lan Tiếu: “Đại Dao tới rồi,
tôi đi xem cô ấy thế nào.”
Khi bước qua vạch đích, cả người Hàn Dao
gục xuống đất, thở hổn hển từng hơi lớn.
Gương mặt của Chúc Quân Dương xuất hiện
trước mặt cô, che đi ánh mặt trời: “Đại Dao,
cô sao rồi?”
Chúc Quân Dương ngồi xổm bên
cạnh Hàn Dao, nhưng không dám
động vào cô. Trương Lan Tiếu và
Đại Lan cũng tới gần xem cô thế
nào. Hàn Dạo lắc lắc đầu: “Tôi
không sao. Có nước không?”
Đại Lan vội vàng vặn mở bình nước
trên tay, đưa tới miệng Hàn Dao.
Chúc Quân Dương đỡ cô ngồi dậy,
Hàn Dạo thuận theo tay Đại Lan
uống một hớp nước. Hà Tiêu Linh
chậm rãi đi tới chỗ bọn họ: “Muốn
biết cô mất bao nhiêu thời gian
không?”
Hàn Dạo nhìn cô ấy, nói ra kết quả:
“Mười lăm phút, vừa đúng giờ.”
“Tính chuẩn đấy nhỉ! Được rồi, dọn
dẹp rồi về đi, tám giờ tập hợp.”