Khương Tiểu Lương cảm nhận được sự khác thường của Khương Tiểu Phi nhưng ba mẹ cô ta thì không.
Cho dù là tư thế đi đứng hay dáng vẻ khi thực hiện một số động tác của Khương Tiểu Phi trong buổi tối hôm nay đều hơi mất tự nhiên.
Cô hiểu rõ người chị gái này của mình, bình thường luôn hùng hổ, làm gì có lúc nào mà chị ta lại đi đứng một cách bẽn lẽn như thế này đâu?
Sự hoài nghi lấp đầy tâm trí Khương Tiểu Lương, cô chú ý từng hành động của Khương Tiểu Phi theo bản năng, thấy cô ta đi vào nhà vệ sinh một lúc lâu mới bước ra, cô lại càng nghi ngờ, đợi cô ta ra khỏi đó vội đi vào xem sao.
Đóng cửa lại, Khương Tiểu Lương nhìn quanh một lượt sau đó cô bị hấp dẫn bởi quả mướp trong thùng rác.
Tại sao lại có quả mướp trong nhà vệ sinh chứ? Hơn nữa còn là quả mướp ướt đẫm bởi một loại chất lỏng trong suốt không rõ là gì?
Nếu vẫn còn là một Khương Tiểu Lương với suy nghĩ bảo thủ trước đây thì cô chắc chắn sẽ không liên tưởng quả mướp này với cái chuyện kia đâu.
Nhưng kể từ tối hôm qua, cơ thể cô vừa mới được trải nghiệm nên càng trở nên mẫn cảm, cho dù cô có đơn thuần như thế nào đi nữa thì cũng hiểu đây là chuyện gì.
Vừa nghĩ đến chuyện sau khi mình rời khỏi nhà vào hôm qua Khương Tiểu Phi và Lâm Gia Ngôn đã làm chuyện này trong phòng bếp mà không biết xấu hổ, cô bỗng cảm thấy thật ghê tởm.
“Khương Tiểu Phi, chị đúng là không biết xấu hổ! Một người đàn ông vừa mới động dục mà chị vẫn muốn làm chuyện đó được!”.
Hơn nữa còn làm đúng vào lúc mà ba mẹ vẫn còn ở đó, đôi nam nữ đáng sợ các người đúng là không còn coi ai ra gì nữa!
Hai má cô đỏ ửng, cô suy nghĩ không biết mình có nên nói với ba mẹ hay không.
Nhưng nghĩ lại thì có thực sự không thể nào mở miệng nói loại chuyện này với
người lớn, hơn nữa cô cũng không thể lấy chuyện này ra chất vấn Lâm Gia Ngôn, vậy nên cũng chỉ còn cách im lặng.
Sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa ngẩng đầu lên cô liền bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Khương Tiểu Phi.
Rõ ràng Khương Tiểu Phi biết cô đã nhìn thấy, hơn nữa cô ta còn cảm thấy hả dạ chứ không hề biết xấu hổ.
A, người đàn bà này đúng là mặt dày đến mức hết thuốc chữa rồi.
Khương Tiểu Lương không thèm để ý đến cô ta mà chỉ xoay người bước vào phòng của mình.
Mặc dù cô cùng Lâm Gia Ngôn cùng ở chung dưới một mái nhà, nhưng vì suy nghĩ cứng nhắc nên bốn năm qua hai người vẫn chưa từng nằm chung trên một chiếc giường, luôn ngủ trong phòng riêng của mình.
Lần này ba mẹ đến, Khương Tiểu Lương lại cảm thấy vui mừng vì cô có thể không cần giả vờ nữa, đỡ phiền phức biết bao.
Hôm nay Khương Tiểu Lương đã trải qua một ngày rất mệt mỏi, cô vốn cho rằng có thể nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng đến khi nằm lên giường cô lại không tài nào ngủ được.
Kỳ lạ hơn nữa là cô vốn cho rằng lí do khiến cô mất ngủ là Lâm Gia Ngôn nhưng sự ra lại không phải thế.
Lúc này, trong đầu cô chỉ chứa đầy hình ảnh của Tần Tống - người đàn ông đã cùng cô trải qua tình một đêm.
Cô không thể quên đi hình ảnh người đàn ông dịu dàng hôn cô, ngay cả cảm giác anh chạm vào cô như thể vẫn còn lưu lại trên cơ thể, khiến cô không thể nào quên được.
Khương Tiểu Lương nằm suy nghĩ miên man, đến lúc cô bình tĩnh lại thì hai tiếng đã trôi qua, Khương Tiểu Lương ngước mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, rất lâu sau trái tim cô vẫn không đập bình thường lại như cũ được.
Cô không biết mình làm sao thế này, sao cô có thể nhớ mãi một người đàn ông như thế được chứ? Điểm này không giống có chút nào.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến một câu nói trong cuốn sách cô đã đọc, “Mọi người phụ nữ đều có ấn tượng không thể phai mờ đối với người đàn ông đầu tiên của đời
mình.”
Lẽ nào là thật sao? Cô cũng như vậy sao?
Cô suy nghĩ về vấn đề này rất lâu, cho đến lúc gần sáng cô mới mơ màng thiếp đi, rồi lúc trời vừa sáng cô lại bị âm thanh ngoài cửa đánh thức.
Cô biết là Lâm Gia Ngôn đã thức dậy.
Một năm trước cô và Lâm Gia Ngôn cùng tốt nghiệp, lại cùng nhau xin vào tập đoàn Vu Thị làm việc. Không thể phủ nhận rằng Lâm Gia Ngôn thật sự là một người rất có năng lực, chỉ một năm ngắn ngủi mà Lâm Gia Ngôn ngồi lên được cái ghế giám đốc kinh doanh bằng chính năng lực của mình.
Đương nhiên Khương Tiểu Lương cũng không hề thua kém, với ý chí mạnh mẽ cô đã vượt qua vô vàn thử thách, cuối cùng từ một nhân viên quèn không đáng nhắc đến, nay cô đã trở thành thư ký trưởng của tập đoàn.
Bây giờ nghĩ lại, cô thấy những ngày tháng đó thật tốt đẹp.
Khi ấy, cho dù là trong công việc hay cuộc sống, hai người bọn họ đều hỗ trợ, động viên lẫn nhau, là cộng sự tốt nhất của nhau.
Còn bây giờ, haiz, chỉ có thể nói rằng, vật còn người mất.
Bỏ qua quá khứ vô nghĩa, quay trở về hiện tại, Khương Tiểu Lương không muốn chạm mặt Lâm Gia Ngôn nên cô quyết định nằm thêm một lúc, đợi hắn ta đi rồi cô mới dậy.
Thì ra không phải chỉ có mình cô nghe thấy tiếng động mà Khương Tiểu Phi ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy.
Nhân lúc mẹ vẫn ngủ say, Khương Tiểu Phi nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn, ngay cả nội y cũng không mặc, chỉ thắt lại dây áo ngủ rồi lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó đi vào thẳng phòng của Lâm Gia Ngôn, bò lên người hắn.
“Gia Ngôn, sao anh đi sớm vậy, em rất nhớ anh”
Lâm Gia Ngôn đỡ lấy chân của cô ta theo bản năng, vừa cúi đầu nhìn xuống hắn ta đã nhìn thấy hai đỉnh cao tròn trịa đang dán sát trước ngực mình.
Thấy vậy, ham muốn trong người Lâm Gia Ngôn bỗng bị khơi dậy, hắn ta lập tức đè Khương Tiểu Phi lên tường, cởi ra áo ngủ ra, hai tay vội vàng phủ lên bộ ngực đầy đặn của cô ta, dùng lực xoa nắn mà không hề thương hoa tiếc ngọc.
Khương Tiểu Phi vốn đã khó chịu vì sự trêu chọc tối hôm qua của hắn ta, cố ý
mặc như vậy cũng là vì muốn quyến rũ hắn ta, bây giờ thấy hắn vuốt ve bộ ngực của mình mà không thể kiềm chế nổi, cô ta lại càng đắc ý, vừa vươn tay ôm lấy đầu hắn ta, vừa cố ý ưỡn cao bộ ngực.
Ham muốn của Lâm Gia Ngôn bỗng chốc dâng trào, ngay cả màn dạo đầu cũng không kịp nữa mà cứ thế đâm vào trong.
Khương Tiểu Phỉ rên rỉ rất thoải mái, động tác cũng dần phối hợp với Lâm Gia Ngôn, “Gia Ngôn, thật tuyệt...”