Lần này, Sở Thần Hy đưa hai người tới tháp viện.
Anna xuống xe, lười biếng duỗi tay vươn người một cái, vẻ mừng rỡ bộc lộ trong lời nói: “Đại Sở, sao anh biết tôi muốn tới nơi này.”
Sở Thần Hy dắt tay Đinh Kiều An xuống xe, chỉ cười mà không trả lời.
Anna quay đầu, nhìn về phía hai người bọn họ đang tay trong tay, ánh mắt chợt ảm đạm, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Phòng bao số mấy?”
“Chỗ cũ.”
Đinh Kiều An nghiêng đầu nhìn Sở Thần Hy. Chỗ cũ, xem ra trước kia bọn họ thật sự quen nhau.
Cảm giác được tầm mắt của cô, Sở Thần Hy chọc sống mũi cô: “Yêu anh rồi đúng không?”
Đinh Kiều An rất thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy đó.”
Nói xong, cô có cảm giác rất rõ ràng người bên cạnh chợt cứng đờ, mà Anna đi ở phía trước quay đầu lại, ngao ngán “a” một tiếng: “Tôi đang làm kỳ đà cản mũi phải không?”
Đinh Kiều An lắc đầu, Sở Thần Hy nói không có.
Cô cứ tưởng chỉ có ba người bọn họ ăn cơm tối, nhưng không ngờ trong phòng bao có rất nhiều người, mà cô lại không quen biết ai cả. Không đúng, có biết một người, là Diệp Thành đang ngồi xe lăn kia.
Sở Thần Hy ôm eo cô, dẫn cô đi vào, thì thầm ở bên tai: “Đừng lo, những người này đều là bạn anh.”
Trong phòng bao vốn đang náo nhiệt, khi nhìn thấy ba người bọn họ đi vào, cả căn phòng chợt chìm vào im lặng. Vẻ mặt tất cả mọi người đều có hơi quái dị, họ nhìn Anna rồi lại nhìn Đinh Kiều An.
Mà Sở Thần Hy vẫn rất nghiêm túc: “Ngây ra đó làm gì, gọi chị dâu đi.”
Không có ai lên tiếng, không khí dường như đang ngừng lại, chỉ có giọng nói quái gở của Diệp Thành kia vang lên: “Trong hai người đẹp đây, vị nào là chị dâu thế?”
Tay Sở Thần Hy vẫn còn ở ngang hông Đinh Kiều An, người sáng suốt đều nhìn ra được là anh đang giới thiệu cô. Nhưng vì sao cô có cảm giác khó chịu như vậy, cô muốn chạy trốn khỏi bầu không khí ngột ngạt này nhưng chân lại không thể bước nổi.
Sở Thần Hy hung ác nhìn Diệp Thành, mà Diệp Thành cũng nhìn anh với ánh mắt đầy khiêu khích. Cuộc tỉ thí đọ mắt này đã khiến cho bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, chỉ thiếu một cái ngòi nổ là có thể bùng cháy.
Đinh Kiều An đặt tay mình ở trên mu bàn tay Sở Thần Hy, không có ai giúp cô, vậy thì cô phải tự ra mặt thôi. Cô cười với Diệp Thành: “Anh Diệp, tôi cứ tưởng anh bị tàn tật ở chân, không ngờ là mắt anh cũng không tốt nữa.”
Anna vỗ vai Diệp Thành, rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười. Tiếng cười của cô ta đã làm cho bầu không khí dịu lại đôi chút.
Sở Thần Hy cúi đầu nhìn cô, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, giống như đang nói với cô câu “Làm tốt lắm”, nhưng Đinh Kiều An lại cúi đầu, trong lòng thấy không vui.
“Nào, chuyện thứ nhất hôm nay là đón gió tẩy trần cho Anna. Chuyện thứ hai là chúc mừng con thỏ nhỏ chết bầm này đã kết hôn rồi. Chị dâu, vừa nãy đã đắc tội rồi.”
Không quen biết nhưng một người trông khá dễ nhìn đưa một ly rượu cho Đinh Kiều An. Cô do dự có nên nhận hay không vì tửu lượng của cô không tốt. Lúc còn đang nghĩ ngợi thì một cánh tay đã vươn ra nhận lấy ly rượu.
“Để tôi uống thay cô ấy.”
Sở Thần Hy nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Anh che chở cô như vậy khiến cô vô cùng cảm động, nhưng sau đó cô lại vô tình nhìn thấy ánh mắt của Anna, nhìn thấu sự tịch mịch vô biên vô tận từ trong ánh mắt kia, trong nháy mắt sự xúc động của Đinh Kiều An bị đông cứng thành đá.
“Đại Sở có vợ là không cần anh em nữa rồi, che chở vợ thế đấy.”
Sở Thần Hy không để ý tới mấy lời trêu chọc của bọn họ, anh rót đầy ba ly rượu cho mình: “Giấu mọi người kết hôn, tôi tự phạt ba ly.”
Anh không hề nhăn mày uống hết ba ly. Nhớ tới tối hôm qua anh say khướt, Đinh Kiều An không tự chủ kéo góc áo của anh.
Sở Thần Hy quay đầu, cho cô một ánh mắt yên tâm.
Anna nhìn bọn họ, biểu cảm có phần khoa trương: “Hai người làm cẩu độc thân chúng tôi tổn thương quá đấy nhé.”
Sở Thần Hy sâu xa nhìn cô ta: “Anna, cô có thể yêu ai đó mà, đến lúc ấy sẽ không ai làm cô tổn thương được đâu.”
Anna nhàn nhạt cười cười: “Nhưng tôi lại đánh mất người mà tôi có thể yêu đương rồi.”
Tất cả mọi người đều nghe ra ý tứ trong lời nói của Anna, Đinh Kiều An cũng ngồi không nổi thêm giây nào nữa: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi, tôi và vợ tôi còn có việc, mọi người chơi vui vẻ nhé.”