Không từ chối được lời mời của Anna, Đinh Kiều An đành phải theo cô ta về chỗ ở, đó là khu ký túc xá dành cho giảng viên, phong cách rất đơn giản.
Đinh Kiều An tò mò hỏi một câu: “Sao cô lại ở nơi này?”
Một cô gái mới từ nước ngoài về, lại là một họa sĩ có tên tuổi, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ ở ký túc xá cho giảng viên.
Anna đưa cho cô một bộ quần áo với kiểu dáng hiện đại và độc đáo. Rất mới, nhìn thế này có vẻ là chưa mặc lần nào.
Đinh Kiều An nhận lấy quần áo, đang chuẩn bị đi thay thì Anna mới trả lời vấn đề vừa rồi của cô: “Nhà của tôi bị người ta chiếm mất nên tôi chỉ có thể tới nơi này ở thôi.”
Mặc dù, trong câu chữ kia không nói rõ cô ta gặp phải chuyện gì nhưng nó vẫn khiến Đinh Kiều An cảm thấy ngột ngạt. Cô không nói gì, cứng ngắc ôm quần áo rồi đi vào phòng thay đồ. Lúc đóng cửa, cô lại nghe thấy giọng của Anna: “Tôi đùa với cô thôi, ha ha ha ha.”
Đinh Kiều An đóng cửa lại, vừa rũ mắt suy nghĩ vừa thay quần áo. Ừm, rất vừa vặn, cô cao một mét sáu lăm, Anna chắc là mét bảy, có vẻ bộ quần áo này không vừa với vóc người của Anna nhưng cô mặc lại rất vừa.
Lúc thay quần áo xong đi ra ngoài, thấy Anna đang nhìn cô, trong mắt có vẻ hoài niệm, còn có vẻ đáng tiếc. Anna khen cô một câu: “Cô mặc bộ này hợp lắm, tặng cho cô luôn đấy.”
Đinh Kiều An không từ chối, hờ hững gật đầu đồng ý, cô muốn mời Anna đi ăn tối vì dù gì cô ta cũng đã giúp cô. Nhưng vừa định mở miệng thì điện thoại di động lại vang lên không đúng lúc.
Là một dãy số lạ.
“A lô?”
“Đã nói tối nay đi ăn cơm cùng với em mà, em đang ở đâu vậy?”
Miệng Đinh Kiều An mở to, cô không nghe nhầm đấy chứ, là giọng của Sở Thần Hy. Sau đó, cô quay sang nhìn lướt qua Anna, khẽ nhíu mày và nói chỗ mình đang ở.
Nói xong, cô xoay người nhìn Anna, mỉm cười nói lời mời: “Anna, chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé?”
Sở Thần Hy không mở miệng nói chuyện trước kia, cũng không biết Anna có biết sự tồn tại của cô hay không. Đã như vậy thì cho qua mọi chuyện, cô không thích giấu giấu diếm diếm, cũng không thích làm kỳ đà cản mũi.
Anna gật đầu, vui vẻ đồng ý: “Được.”
Ngay sau đó xe của Sở Thần Hy đã dừng ở dưới tầng. Đinh Kiều An xuống nhanh hơn Anna một bước. Lúc Sở Thần Hy nhìn thấy cô mặc bộ quần áo kia, anh hơi sững sờ, vừa cười dắt tay Đinh Kiều An, vừa định hỏi về bộ quần áo này nhưng khóe mắt đã liếc thấy người xuống tầng.
Đinh Kiều An nhìn phản ứng của Sở Thần Hy, lòng cô chợt nhói một cái, nhưng cô vẫn nở nụ cười làm bộ như không biết gì, cô chỉ chỉ Anna và giới thiệu với anh: “Đây là Anna.”
Thời điểm Anna giẫm giày cao gót đi tới trước mặt Sở Thần Hy, cô ta đưa tay phải ra: “Đại Sở, đã lâu không gặp.”
Đinh Kiều An cảm giác rõ ràng bàn tay đang nắm lấy cô chợt đổ mồ hôi, hơn nữa có hơi run rẩy. Cô nhìn Sở Thần Hy, thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, anh buông cô ra tay rồi bắt tay Anna: “Đã lâu không gặp.”
Đinh Kiều An “ồ” một tiếng: “Hai người quen nhau sao?”
Vẻ mặt của Anna vẫn không đổi: “Ừm, có quen biết, chúng tôi học chung trường, còn cô là đàn em khóa dưới của tôi.”
Anna nói xong lại cười cười, có điều nụ cười kia có hơi giả tạo. Đinh Kiều An oán giận nhìn Sở Thần Hy, từ trước đến nay anh chưa từng nói mình cũng tốt nghiệp ở trường này.
“Đại Sở, đàn em khóa dưới nói muốn mời tôi ăn cơm, anh sẽ không chở cô ấy về luôn chứ?”
Sở Thần Hy nhìn Đinh Kiều An, thấy cô không không có biểu cảm gì khác thường, nói: “Không đâu, để tôi đưa hai người đi ăn luôn.”
Trên đường đến nhà hàng, Anna cùng Đinh Kiều An ngồi ở ghế sau.
Cô ta dùng ngón tay chạm vào bộ quần áo này trên người Đinh Kiều An, cười cười, chậm rãi nói: “Kiều An, cô biết không, bộ quần áo cô đang mặc trên người chính là do người đàn ông tôi thích đã tự tay thiết kế cho tôi đấy.”
Người đàn ông cô ta thích? Người đó là ai?
Đinh Kiều An mếu máo nói: “Có ý nghĩa sâu sắc như vậy thì vì sao cô lại tặng cho tôi?”
Anna thu tay về, nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Không hợp, đưa tôi thì tôi cũng không mặc vừa, nên tặng cho cô thì hợp hơn.”
Đinh Kiều An lắc đầu: “Không phải là của tôi thì tôi không cần đâu.”
Bộ quần áo này giống như Sở Thần Hy, nếu đã không phải là cô, vậy thì cô cũng chẳng cần.