Lúc ân ái đang nồng đậm, dường như nhiệt độ trong phòng cũng cao hơn mấy độ, Sở Thần Hy còn chưa kịp cởi quần áo của Đinh Kiều An đã buộc phải vội vàng dừng lại động tác trên tay.
Hô hấp của Đinh Kiều An hơi bất thường, Sở Thần Hy sờ trán cô, dường như nó còn nóng hơn so với lúc trở lại, anh mở đèn, vỗ hai má Đinh Kiều An nhưng lại không thấy cô có bất kỳ phản ứng nào.
Sở Thần Hy khẽ mắng một tiếng, làm sao anh có thể không bằng cầm thú như vậy chứ.
Đêm hôm khuya khoắt, lúc Sở Thần Hy đưa Đinh Kiều An tới bệnh viện thì cô đã sốt tới ba mươi chín phẩy tám độ rồi.
Bác gái là bác sĩ liếc nhìn dấu hôn trên người Đinh Kiều An thì trách cứ: “Cơ thể của vợ cậu rất yếu, hơn nữa không được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, lại còn có thiếu máu, cân nặng cũng khá ít, người trẻ tuổi thì nên biết kiềm chế một chút.”
Sở Thần Hy không nói gì, trong lòng thầm đưa ra quyết định, sau này anh phải bảo vú Mạc bồi bổ cho cô thật tốt, bằng không việc này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi anh biết để đâu, nuôi một người phụ nữ mà cũng để cô biến thành dáng vẻ như vậy.
Bác sĩ thấy tay hai người vẫn chưa tách ra thì cũng không nói nhiều nữa, ân ái thì tốt rồi.
Sáng sớm, một tia nắng tinh nghịch chiếu vào từ cửa sổ.
Sở Thần Hy khẽ cử động, phản ứng đầu tiên là sờ hai má của Đinh Kiều An, cũng may là cô đã hết sốt, anh đứng dậy rồi duỗi người, thấy cô vẫn còn ngủ say thì cúi đầu, nhẹ nhàng để lại một nụ hôn.
“Vú Mạc, Kiều An đang ở bệnh viện, dì nấu chút đồ bổ, ừm, tôi phải đi làm, cái gì? Mẹ tôi muốn tới? Đúng rồi, bảo mẹ tôi dẫn Kiều An đi gặp Viên phu nhân, được, cứ như vậy đi.”
Đinh Kiều An bị cuộc nói chuyện đánh thức.
“Mặt mũi dáng dấp không tệ, chỉ là quá gầy.”
“Cái gì? Còn thiếu máu? Nhà họ Đinh chăm sóc đứa nhỏ này như nào vậy?”
“Đại Sở thích nhỉ? Thích là được, ôi chao, tỉnh rồi.”
Đinh Kiều An vừa mở mắt đã thấy hoàn cảnh xa lạ, tối hôm qua, tối hôm qua không phải cô đang gì gì đó với Sở Thần Hy à? Sao lại tới nơi này rồi?
Trước mắt Đinh Kiều An còn có một người rất đẹp, da dẻ vô cùng tốt, trắng nõn mềm mại khiến người ta cảm thấy cực kì thoải mái.
“Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì ăn chút gì đó đi.”
Đinh Kiều An chớp mắt, người này là ai?
“Vú Mạc?”
Vú Mạc kịp thời phản ứng lại, ngón tay chỉ vào Ninh Thiên Tâm nói: “Cô Đinh, đây là mẹ của Nhị gia.”
Nhị gia? Sở Thần Hy? Mẹ của Sở Thần Hy? Dường như có một tiếng sấm đang vang lên trong đầu Đinh Kiều An, cô nhanh chóng bật dậy, ngồi ở trên đầu giường, cảm thấy mình giống như con dâu xấu xí đi gặp ba mẹ chồng, tay chân cũng luống cuống không biết nên làm thế nào.
Ninh Thiên Tâm mỉm cười: “Đừng căng thẳng, mẹ chỉ tò mò không biết con trai mẹ lặng lẽ đi lấy giấy đăng kí kết hôn với ai thôi.”
Đinh Kiều An không nói gì, sao cô có thể không căng thẳng được, hơn nữa lời này còn giống như đang chất vấn? Đúng, chính là chất vấn.
“Con, con, cái này, không phải.” Đinh Kiều An nói năng lộn xộn, từ trước tới nay cô cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
Ai ngờ đột nhiên Ninh Thiên Tâm lại che mặt, tủi thân hỏi vú Mạc: “Vú Mạc, tôi kinh khủng vậy sao?”
Vú Mạc còn chưa trả lời thì Đinh Kiều An đã vội vàng đáp: “Sao có thể chứ?”
“Thế sao con lại bị dọa sợ thành ra như vậy? Yên tâm, mẹ không phải là người mẹ chồng xấu đâu.”
Nhìn Ninh Thiên Tâm nở nụ cười dịu dàng thì Đinh Kiều An cũng cảm thấy hơi nhẹ nhõm một chút, có lẽ bà ấy là một người mẹ chồng tốt.
“Con quen con trai mẹ bao lâu rồi?”
Chết tiệt, Đinh Kiều An hận không thể thu hồi lời vừa nói rồi liên tục đánh vào mặt mình đến đau thì thôi.
“Khoảng một tuần.” Đúng vậy, Đinh Kiều An và Sở Thần Hy mới biết nhau hơn một tuần, cô bị nhà họ Đinh đuổi ra khỏi nhà cũng lâu như vậy rồi nhưng hình như vẫn không có ai đến tìm cô, Đinh Kiều An hơi cau mày, bây giờ cô mới nhớ ra hôm nay mình có hẹn với Đinh Y Y.
“Một tuần? Đại Sở cũng thật là, cưới đột ngột như thế mà cũng không nói cho mẹ.” Ninh Thiên Tâm hơi khổ sở, đột nhiên đứa con trai bảo bối mình nuôi suốt hai mươi tám năm lại bị một người phụ nữ xa lạ cướp đi.
Đinh Kiều An cẩn thận nhìn Ninh Thiên Tâm, hình như sắc mặt đối phương trở nên rất tệ, chẳng lẽ bà ấy thật sự là một người mẹ chồng xấu?