Vợ Yêu Mau Vào Rọ Đi

Chương 22: Người đêm đó là anh




Cuối cùng Sở Thần Hy cũng ôm được Đinh Kiều An và đợi tâm trạng cô ổn định lại, anh vỗ nhẹ lưng cô: “Bây giờ nói cho anh biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Đinh Kiều An tựa vào người Sở Thần Hy, tay nắm chặt quần áo anh, sau đó lấy ra một sợi dây chuyền ở dưới gối rồi đưa cho anh, hai mắt nhắm lại: “Đêm đầu của em bị cướp đi rồi, trên cổ Diệp Thành cũng có một sợi dây chuyền như vậy, người kia là anh ta.”

Đinh Kiều An nói câu cuối rất nhỏ, cô cảm thấy vô cùng áy náy.

Nhưng cô không thấy Sở Thần Hy đẩy mình ra mà lại cảm nhận được lồng ngực anh đang run rẩy, sau đó nghe thấy anh bực bội cười ra tiếng.

Đinh Kiều An khó hiểu nhìn Sở Thần Hy, cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bây giờ không phải anh nên tức giận rồi đẩy cô ra sao? Tại sao anh lại cảm thấy buồn cười?

Sở Thần Hy thu lại nụ cười, nâng gò má vẫn đang nóng rực của Đinh Kiều An lên sau đó nghiêm túc hỏi: “Em thích tôi sao?”

Ánh mắt kia không hề có ý đùa giỡn, Đinh Kiều An mấp máy môi nhưng lại không nói gì, hình như cô có thích.

“Tôi thích em, mà sợi dây chuyền này là của tôi, không phải của Diệp Thành.”

Tâm trạng Đinh Kiều An thay đổi, cô kinh ngạc nhìn Sở Thần Hy, cô có thể hiểu lời của anh thành người đêm đó là anh không?

“Thật ư?”

“Ừm, lúc đó em xông vào phòng tôi, vốn dĩ tôi muốn làm một người đứng đắn nhưng em lại cưỡng ép tôi.” Lời anh nói không sai, cô chính là người đã bám chặt lấy anh, lại còn giở trò với anh nữa.

“Anh nói dối.”

“Nối dối ai cũng không nói dối vợ mình.”

Đinh Kiều An không nói gì, nghe anh nói như vậy thì cô cũng đã có thể giải thích rõ những chuyện phát sinh trong mấy ngày qua, tại sao anh có thể hào phóng trợ giúp nhà họ Đinh, tại sao lại muốn đi lấy giấy đăng kí kết hôn với cô, thì ra là thế.

Sở Thần Hy thấy Đinh Kiều An vẫn luôn im lặng thì trêu chọc: “Em không tin tôi, vậy có cần tôi tái hiện lại cảnh tượng đêm đó không?”

Vốn dĩ sắc mặt của Đinh Kiều An đã rất đỏ rồi nhưng sau khi nghe được lời nói lưu manh này thì nó lập tức đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, cô nằm ở trên giường, lấy chăn che kín mặt mình rồi bực bội nói: “Vậy tại sao anh không nói với em?”

Anh cứ nói thẳng với cô rằng người kia là mình, như thế chẳng phải là được rồi sao, anh khiến cô nghĩ đông nghĩ tây, lại còn cảm thấy vô cùng áy náy. Đinh Kiều An mở mắt ra, cô nhìn ga trải giường màu trắng mà trong lòng hoảng hốt, tại sao cô vẫn còn cảm thấy áy náy chứ?

“Tôi vẫn luôn muốn nói nhưng em lại không cho tôi cơ hội, tôi chỉ cần hơi chạm vào em là em đã chán ghét tôi rồi, làm sao tôi còn dám nói, nhỡ em ghét tôi thì phải làm sao?”

Sở Thần Hy kéo cái chăn đang che mặt cô xuống, lúc hai người kéo qua kéo lại, Sở Thần Hy dứt khoát bước đến ngồi lên người Đinh Kiều An rồi kéo cái chăn đang che mặt cô xuống.

Ánh mắt Đinh Kiều An mông lung nhìn anh, sắc mặt cô đỏ ửng, cúc áo cũng ngủ bị nới lỏng, lồng ngực trắng như tuyết phập phồng lên xuống theo nhịp thở, hai tay đặt ở trên giường, dáng vẻ này của cô thật sự giống như đang mời gọi anh.

Sở Thần Hy từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ thắm, thận trọng giống như đang thưởng thức báu vật.

Đôi môi xẹt qua cằm, tiến đến xương quai xanh rồi lại tiếp tục đi xuống, mỗi nơi Sở Thần Hy đi qua đều để lại dấu vết, đây là người của anh, chỉ có anh mới có thể chạm vào, Sở Thần Hy giống như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình, anh mãnh mẽ ấn lên cổ cô một nụ hôn.

Đinh Kiều An cảm thấy hơi ngứa, cô rên nhẹ, thế nhưng âm thanh này lại gợi ra bản năng dã thú nằm sâu trong Sở Thần Hy, cả người anh đều trong trạng thái có thể tấn công bất cứ lúc nào, ánh mắt mơ màng nhìn Đinh Kiều An:

“Chuẩn bị xong chưa?”

Đinh Kiều An đỏ mặt ừm một tiếng, sau khi được cho phép, Sở Thần Hy lập tức đưa tay tắt đèn ở đầu giường rồi vén chăn lên.