Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 241: Ra viện về biệt thự




Quản gia Hoàng bị người cao lớn như anh đâm phải, lảo đảo suýt ngã.

Trần Vĩnh Hải nhanh tay lẹ mắt kéo ông ấy một cái mới tránh khỏi bi kịch xảy ra.

Thân mình đứng vững rồi, quản gia Hoàng thở ra một hơi: "Cậu Vĩnh Hải, cậu phải đi rồi sao?"

Trần Vĩnh Hải không đáp lại, chỉ nhìn chăm chăm vào cái túi bên cạnh chân ông.

Quản gia Hoàng mở cái túi ra nói: "Đây là cô Quỳnh Anh lúc trước bảo tôi đưa đến, nói là muốn tiếp tục hoàn thành áo cưới trong phòng bệnh."

"Ai cho anh đáp ứng cô ấy?" Trần Vĩnh Hải nhíu mày một cái, giọng nói lạnh lùng.

Sức khỏe của cô ấy, căn bản không thể làm việc trong thời gian dài.

Quản gia Hoàng cười khổ: "Tôi cũng không muốn, nhưng cô Quỳnh Anh cứ khăng khăng đòi, cho nên..."

"Lấy về đi!" Trần Vĩnh Hải cắt ngang lời ông, ra lệnh.

Quản gia Hoàng khó xử: "Như thế không tốt đâu, nhỡ đâu cô Quỳnh Anh giận dỗi thì sao, bây giờ cô ấy đang trầm cảm mà."

Nghe xong lời này, Trần Vĩnh Hải im lặng.

Quản gia Hoàng thấy có hy vọng, ha ha cười hai tiếng: "Cậu Vĩnh Hải, tôi biết cậu đang lo lắng cái gì, nhưng tôi lại cảm thấy để cô Quỳnh Anh có chút việc để làm cũng không phải chuyện xấu."

Trần Vĩnh Hải hơi nâng mắt lên, tỏ ý để ông nói tiếp.

Quản gia Hoàng nhìn ra phòng bệnh đằng sau lưng Trần Vĩnh Hải một cái: "Nguyên nhân cô Quỳnh Anh trầm cảm, cậu Vĩnh Hải cũng biết rõ rồi, ngoài việc quá buồn bã thương cảm ra, còn có là nghĩ quá nhiều, cho cô ấy chút việc để làm, phân tán sự chú ý của cô ấy thì sẽ không có thời gian đi nghĩ những chuyện kia nữa, cũng có lợi cho việc chữa trị trầm cảm."

"Thân thể cô ấy, không theo kịp tinh thần." Trần Vĩnh Hải chỉ ra vấn đề quan trong nhất.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng được coi là một loại người cuồng công việc.

Một khi đã may váy cưới là không thể dừng lại được.

Lúc ở biệt thự, chỉ cần không ra cửa, bình thường đều chỉ có thời gian ăn cơm và ngủ, mới thấy cô bước ra từ trong phòng làm việc, anh không hy vọng cô trong bệnh viên cũng là bộ dạng này.

Hầu hạ Trần Vĩnh Hải hai mươi hơn năm, cũng nhìn anh trưởng thành, quản gia Hoảng sao có thể không biết anh đang nghĩ gì, ông vỗ vỗ ngực đảm bảo nói: "Để cô Quỳnh Anh làm ít một chút là được rồi, cậu Vĩnh Hải yên tâm đi, tôi giúp cậu trông cô ấy."

Có lời này của quản gia Hoàng, Trần Vĩnh Hải không có chút do dự nào nữa, gật đầu “ừ” một tiếng đồng ý.

Nhìn theo anh rời đi, đến tận khi không thấy bóng dáng nữa, quản gia Hoang mới nhấc cái túi đẩy cửa phòng bệnh bước vào.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy quản gia Hoàng thật sự cầm váy cưới đến rồi, trên khuôn mặt gầy nhỏ trắng bệch cuối cùng cũng lộ ra ý cười.

Có lẽ đã mấy ngày không hề cười, nụ cười rõ ràng có chút cứng nhắc.

"Cảm ơn quản gia Hoàng." Nguyễn Quỳnh Anh xuống giường, bước đến trước cái túi ngồi xổm xuống.

"Cảm ơn gì chứ." Quản gia Hoàng đau lòng xoa xoa tóc cô, giúp cô treo cái váy cưới vẫn chưa hoàn thành lên.

Làm xong mấy chuyện này, quản gia Hoàng mệt mỏi lau mồ hôi, hỏi: "Tối nay cô Quỳnh Anh muốn ăn gì, để tôi bảo y tá chuẩn bị."

Nguyễn Quỳnh Anh sắp xếp lại các vật liệu để may váy cưới, tùy tiện đáp lại một câu: "Gì cũng được, dù sao tôi cũng không có khẩu vị lắm."

"Vậy tôi bảo bọn họ làm chút đồ nhạt nhạt." Quản gia Hoàng nghĩ nghĩ rồi nói.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: "Được."

Quản gia Hoàng đi rồi, cô ngồi trên mặt đất, bắt đầu bận rộn.

Vừa làm việc là quên luôn thời gian.

Đến tận khi sắc trời dần tối, quản gia Hoàng gọi cô ăn cơm, cô mới dừng lại công việc trong tay.

Mặc dù buổi tối ăn nhạt, nhưng sắc hương vị đều đủ cả, nhìn là khiến người ta muốn ăn.

Chỉ là Nguyễn Quỳnh Anh thật sự không có khẩu vị, tùy tiện ăn một chút rồi thôi.

"Tôi có thể tắm không?" Nguyễn Quỳnh Anh ngửi ngửi mùi nhàn nhạt trên người mình, hỏi người y tá đang thu dọn bát đĩa.

Cô đã mấy ngày không tắm rồi, trên người sớm đã dính bẩn, còn có cả mùi thuốc với mùi mồ hôi trộn lẫn vào nhau, rất không thoải mái.

Y tá cũng không biết cô có thể tắm được không, không dám trả lời vấn đề này của cô, liền bảo cô chờ một lát.

Sau đó y tá chạy ra ngoài hỏi bác sĩ.

Bác sĩ nhanh chóng quay lại cùng y tá.

Nguyễn Quỳnh Anh không muốn để bác sĩ chạm vào cô lắm, nhưng bởi vì tắm rửa, cô chỉ đành nhịn lại sự kháng cự trong lòng, để bác sĩ kiểm tra trạng thái cơ thể của cô một chút.

"Có thể tắm không?" Bác sĩ kiểm tra xong, Nguyễn Quỳnh Anh lập tức tránh sang một bên, giọng khàn khàn hỏi.

Bác sĩ bất đắc dĩ cười một cái: "Vết thương của cô mới lành một chút, tinh thần cũng không căng thẳng như trước rồi, có thể tắm, nhưng không thể tắm quá lâu, vết thương không được chạm nước."

"Tôi biết rồi." Nguyễn Quỳnh Anh thầm vui vẻ, khuôn mặt lại lạnh tanh gật gật đầu.

"Vậy tôi không làm phiền cô nữa, có vấn đề gì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào." Bác sĩ cũng biết bản thân không được hoan nghênh, kẹp chiếc bút lên miệng túi rồi rời đi.

Nguyễn Quỳnh Anh lấy một bộ áo bệnh nhân mới từ trong tủ ra, từ chối y tá giúp đỡ, tự mình vào phòng tắm tắm rửa.

Đợi đến lúc tắm xong ra ngoài, vừa hay nghe thấy tiếng điện thoại đầu giường vang lên.

Cô cầm lên xem một cái, là Trần Cận Phong gọi đến.

Cô cắn cắn môi, trong mắt vừa phẫn hận vừa phức tạp.

Phẫn hận là bởi Trần Cận Phong là đầu sỏ hại cô mất đi đứa con, phức tạp là bởi, cô tin tưởng anh ta như vậy, coi anh ta là bạn tốt nhất, nhưng anh ta lại đâm cô một nhát, cô thực sự không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.

Trái tim ẩn ẩn đau, Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, lựa chọn trốn tránh, trực tiếp ngắt điện thoại không nghe.

Trần Cận Phong không hề từ bỏ, cô còn chưa kịp bỏ điện thoại xuống, anh ta đã lại gọi điện tới.

Lần này Nguyễn Quỳnh Anh tắt luôn nguồn điện thoại, căn phòng nhất thời yên tĩnh hẳn.

Nhưng yên tĩnh chưa được bao lâu, y tá đã gõ cửa báo cáo: "Cô Quỳnh Anh, bảo vệ đến nói rằng có một người muốn gặp cô."

Một người?

Trần Cận Phong vừa mới gọi điện đến, bây giờ đã có một người muốn gặp cô.

Người này là ai, đã quá rõ ràng rồi.

Nguyễn Quỳnh Anh phất phất tay, biểu cảm lạnh lùng: "Không gặp, bảo anh ta đi đi, còn nữa, lần sau anh ta mà đến đều không cần báo tôi, cứ đuổi đi."

"Vâng." Y tá gật đầu, lập tức làm theo.

Rất nhanh, y tá lại quay lại, còn đem theo một câu nói.

"Gì cơ?" Nguyễn Quỳnh Anh đang xâu chuỗi hạt ngọc trai cần dùng trên váy cưới, không ngẩng đầu mà mở miệng.

Y tá cung kính đáp: "Vị kia nói, lúc đó anh ta thật sự không có cố ý, là quan tâm quá dẫn đến bị loạn, hy vọng cô có thể tha thứ cho anh ta, ngày mai anh ta lại tới thăm cô."

Quan tâm nên loạn?

Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt chuỗi hạt trong tay, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự bi phẫn.

Thật sự là trùng hợp đến mức quan tâm nên loạn sao?

Cho dù anh ta không cố ý, nhưng anh ta hại cô mất đứa bé là sự thật.

Sự phản bội của bạn bè và người yêu là tổn thương nhất, cô không cách nào có thể tha thứ cho anh ta.

"Không cần quan tâm đến anh ta." Đè sự đau đớn trong tim xuống, Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng cười với y tá một cái: "Cô ra ngoài trước đi."

"Vâng." Y tá trả lời một tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh vùi đầu tiếp tục xâu chuỗi hạt ngọc trai...

Chớp mắt, đã một tuần trôi qua.

Cô nói không gặp Trần Cận Phong, chính là không gặp anh ta, cho dù ngày nào anh ta cũng tới, cô vẫn không để bảo vệ cho anh ta vào gặp cô.

Không chỉ như vậy, một tuần nay đến Trần Vĩnh Hải cũng không đến.

Không biết có phải ngày hôm đó đuổi anh đi đã hoàn toàn đắc tội anh rồi, cho nên anh mới không tới nữa.

Nguyễn Quỳnh Anh vừa thu dọn đồ đạc mang đi vừa nghĩ ngợi.

Thực ra Trần Vĩnh Hải không đến cũng khá tốt, cô đã quyết định không động lòng với anh nữa, không gặp anh, tâm của cô cũng không loạn.

"Cô Quỳnh Anh, đã thu dọn xong chưa?" Quản gia Hoàng bước vào hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh kéo khóa vali: "Xong rồi."

"Vậy chúng ta đi thôi, thủ tục xuất viện tôi cũng làm xong rồi." Quản gia Hoàng chủ động kéo vali giúp cô. Nguyễn Quỳnh Anh cũng không từ chối, cô bước lên phía trước.

Trên xe, cô nhìn bên ngoài cửa sổ đến ngẩn ngơ, không biết là đang nghĩ gì.

Quay về biệt thự, Trần Vĩnh Hải đứng dậy khỏi sô pha, anh mắt âm thầm rơi trên người Nguyễn Quỳnh Anh mới bước vào phòng khách: "Đi theo tôi vào phòng sách một chút."