Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 240: Cố ý trả thù




Trần Vĩnh Hải không trả lời cô. Sau khi cởi áo khoác, anh đưa tay kéo đến chiếc áo sơ mi cuối cùng.

Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng rời khỏi giường và muốn rời khỏi đây.

“Dừng lại!” Trần Vĩnh Hải ngăn cô lại.

Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại, không quay đầu rồi chế nhạo nói: "Trần Vĩnh Hải đói bụng như vậy sao? Ngay cả một người phụ nữ vừa sinh con cũng không buông tha."

"..." Sắc mặt anh tối sầm lại.

Người phụ nữ này có nghĩ rằng anh sẽ làm như vậy với cô ấy?

Hít một hơi, anh lạnh lùng nói: "Tôi hiện tại đối với cô không có hứng thú."

“Vậy thì anh cởi ra thế này là có ý gì?” Nguyễn Quỳnh Anh quay lại nhìn anh.

Trần Vĩnh Hải chỉ vào vai phải của anh: "Tôi vừa nói vì cô cắn tôi nên cô phải chịu trách nhiệm. Cô cắn tôi thế này, cô nghĩ tôi sẽ quên sao?"

Cô giật mình, tầm mắt chuyển sang vai phải của anh rồi hơi mở to mắt.

Một vết cắn nổi bật trên vai phải của anh khiến người ta không khỏi hít sâu một hơi.

Vai bị cắn đã tím tái, xung quanh còn có những vết máu đã khô, điều đó cho thấy người cân đã độc ác như thế nào.

“Tôi cắn nó?” Nguyễn Quỳnh Anh lộ vẻ ngây dại.

Trần Vĩnh Hải hơi nhướng mày: "Không nhớ?"

Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời.

Cô không nhớ rõ mọi chuyện. Cô biết cô đã cắn anh nhưng cô hoàn toàn không biết mình đã dùng nhiều sức lực đến như vậy.

“Được rồi, cô có nhớ hay không thì chuyện cô đã cắn tôi cũng xảy ra rồi. Bây giờ hãy đến bôi thuốc cho tôi.” Trần Vĩnh Hải lấy từ trong ngăn kéo ra vài loại thuốc trị thương do bác sĩ để lại khi rời đi rồi ném lên giường.

Cô nhìn một cái rồi đứng yên.

Anh cau mày: "Nhanh lên!"

Nhìn thấy được sự sốt ruột của anh, trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên tia sáng. Cô bước tới, cúi người nhặt thuốc trên giường lên nhìn. Đó là iốt khử trùng, thuốc xịt giảm sưng, gạc và bông gòn.

“Anh quá cao.” Cô nói một cách thờ ơ trong khi giải nén i-ốt.

Từ đầu đến cuối, cô thậm chí không thèm nhìn anh.

Điều này làm cho Trần Vĩnh Hải cảm thấy có chút không hài lòng. Đôi môi mỏng của anh mím lại nhưng cũng không nói gì rồi ngồi ở mép giường.

Nguyễn Quỳnh Anh nhặt bông gòn nhúng iốt lên và đập thẳng vào vai anh.

Đột nhiên, Trần Vĩnh Hải hít thở mạnh đau đớn, nhíu chặt mày nhìn cô: "Nguyễn Quỳnh Anh! Cô cố ý sao?"

Nghe vậy, cô vẫn không ngừng động tay động chân, mạnh mẽ lau sạch vết máu trên vết cắn, mặt không chút thay đổi đáp: "Nếu anh cho rằng tôi cố ý làm vậy nên anh có thể tìm người khác."

Sau đó, cô vứt bỏ cục bông và đi vào phòng tắm để rửa tay.

Ngay khi cô vừa đi một bước, Trần Vĩnh Hải đã túm lấy cô. Anh nhìn vào khuôn mặt cô một hồi rồi lạnh lùng phun ra hai chữ: "Tiếp tục!"

“Vậy thì hãy buông ra.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn phía trước nhưng không có nhìn anh.

Nhìn bộ dạng của cô như này, anh càng thêm khó chịu.

Trong lúc không vui, trong lòng vẫn có chút trống trải, như thể mất đi một thứ gì đó.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, liền buông tay.

Nguyễn Quỳnh Anh lại cầm một cục bông mới lên, tiếp tục lau vết máu trên vai còn chưa kịp lau.

Sức lực của cô lần này còn mạnh hơn trước.

Đôi lông mày của Trần Vĩnh Hải nhíu chặt, và tất cả đều trở thành hình chữ Xuyên.

Bây giờ anh hoàn toàn chắc chắn rằng người phụ nữ này đang cố ý.

Cố ý trả thù anh!

Sau khi lau sạch vết máu, Nguyễn Quỳnh Anh vứt bông gòn đi. Cô cầm bình xịt bên hông lên lắc hai lần, nhắm vào vết cắn trên vai Trần Vĩnh Hải mà xịt hết một lượt.

Loại thuốc xịt này mạnh hơn i-ốt rất nhiều. Khi vừa chạm vào vết thương, đột nhiên anh cảm thấy nóng như kim châm, mùi vị rất chua chua, sảng khoái.

Băng gạc có thể được sử dụng bằng vòi xịt, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh vẫn tiếp tục nhấn nút và tiếp tục xịt vào vết thương của mình.

Những cơn đau nhói liên tục khiến Trần VĨnh Hải không thể nhịn được nữa mà kêu lên một tiếng đau đớn.

“Đau không?” Cô lạnh giọng hỏi, mắt cụp xuống.

Mồ hôi chảy ra trên trán Trần Vĩnh Hải. Anh quay đầu nhìn cô: "Cô nghĩ thế nào?"

Người phụ nữ này còn xịt trong bao lâu?

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cười: "Đau đúng không? Tôi so với anh còn đau hơn nhiều.”

Khi tỉnh lại sau khi phá thai, vết mổ trên bụng không chỉ đau mà tim cô cũng đau, đau gần như nghẹt thở.

“Vì vậy, bây giờ cô đang làm điều này là đang trả đũa tôi?” Anh chịu đựng nỗi đau trên vai và nói với một giọng điệu nghiêm túc.

Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu xuống: "Không phải đâu, tôi chỉ muốn anh trải qua cảm giác đau đớn là như thế nào."

"Đã quá muộn để cô nói điều này bây giờ. Tôi đã trải qua điều đó bốn năm trước. Nỗi đau mà cô đã gây ra cho tôi." Trần Vĩnh Hải siết chặt nắm đấm, ánh mắt như chứa đựng những đốm lửa nhỏ.

Nguyễn Quỳnh Anh cong cong khóe miệng. Vẻ mặt cô vừa buồn vừa tủi thân: "Chà, vậy thì tôi xem ra là người khả năng phán đoán trước mọi thứ."

“Vậy là bây giờ cô rất tự hào?” Anh nhướng mi.

Cô không trả lời câu hỏi của anh. Đột nhiên vòi xịt tự dừng lại, cô lắc nó và nghe thấy âm thanh giòn tan của những viên bi thép bên trong liền thở dài tiếc nuối: "Hết rồi."

Trần Vĩnh Hải nhìn nửa người mình. Khuôn mặt anh bị chất lỏng màu nâu làm cho tối sầm lại.

Dùng bình xịt để trả đũa, anh thực sự không biết là cô ngây thơ hay phương pháp của cô đã sa sút.

Lúc trước cô rõ ràng rất ác, ác đến mức sai người tàn sát anh.

Nguyễn Quỳnh Anh ném bình xịt đã dùng hết vào thùng rác. Cô lau tay rồi dùng kéo cắt một miếng băng gạc, vỗ trực tiếp lên vai Trần Vĩnh Hải bị cắn. Sau đó liền dán hai miếng băng keo lại để cố định.

“Vết thương đã được xử lý.” Để lại câu nói này, cô xoay người không chút do dự đi vào phòng tắm.

Trần Vĩnh Hài nhìn vào miếng gạc cong mà cô đang dán. Anh mím môi im lặng.

Đây rõ ràng là những gì cô đang làm.

Sau lần sảy thai, cô thực sự thay đổi rất nhiều. Cô không chỉ dám tỏ thái độ với anh mà còn dám phớt lờ anh, cô không nghĩ đến hậu quả của việc chọc giận anh như thế này sao?

Vừa nghĩ tới đó, Nguyễn Quỳnh Anh từ trong phòng tắm đi ra. Cô vừa đi vừa rũ bỏ vết nước trên tay.

Không biết là cố ý hay vô tình, một giọt nước đã tạt vào mặt Trần Vĩnh Hải.

Vẻ mặt của anh lập tức tối sầm lại liền đưa tay lên lau nước trên mặt, nghiến răng nói: "Nguyễn, Quỳnh, Anh!”

“Sao anh vẫn chưa rời đi?” Cô nhẹ nhìn anh.

Gân xanh trên trán Trần Vĩnh Hải nổi lên: "Clo cố tình chọc giận tôi, đúng không?"

"Không." Nguyễn Quỳnh Anh lấy khăn giấy lau tay, giọng nói lãnh đạm: "Trần Vĩnh Hải! Tính khí anh dễ nổi nóng quá, lần nào cũng tức giận."

“Cô nghĩ tôi muốn sao?” Anh đứng lên.

Anh có một tính khí xấu nhưng anh ấy không phải lúc nào cũng tức giận như cô nói.

Anh tức giận không phải vì cô?

“Trần Vĩnh Hải, đã muộn rồi, anh có thể đi không?” Nguyễn Quỳnh Anh ngáp một cái rồi ra lệnh đuổi ra ngoài: “Tôi muốn nghỉ ngơi”.

Bị cô thúc đẩy một lần nữa, gân xanh trên mu bàn tay của anh nổi lên và hơi thở của anh chìm xuống.

"Cô đã quên thân phận của mình rồi sao? Khi nào thì đến lượt cô đuổi tôi đi?" Anh liếc mắt nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của anh: "Vậy thì mời anh ở lại đây, tôi đi!"

Dù sao thì tầng này cũng đã bị anh bao mất.

Cô đến các phòng khác thì được rồi phải không?

Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đi tới cửa, ánh mắt anh thâm sâu: "Đứng lại, ai cho phép cô đi?"

“Nhưng tôi không muốn ở cùng phòng với anh bây giờ.” Nguyễn Quỳnh Anh nói mà không nhìn lại. “Cô cho rằng tôi muốn ở lại với cô sao?” Trái tim Trần Vĩnh Hải như lệch một nhịp nhưng vẻ mặt anh rất bình tĩnh.

Nói xong, anh mặc quần áo và sải bước ra ngoài.

Khi anh bước tới cửa, anh đụng phải Hoàng quản gia mang theo một chiếc túi rất lớn.