Đoạn video đang đứng trên mặt đất này khiến Mục Lâm Kiên sắp bị hóa đá vì chính đứa con bé bỏng của mình.
“Thôi nào, chúng ta hãy lắc lư cùng nhau! Lắc lư!” Bánh Bao giống như một nhạc trưởng, cố gắng dạy Mục Lâm Kiên.
Thân là bố ruột sao có thể không nể mặt con cái…
Mục Lâm Kiên nhắm mắt giơ cao quả cầu bông một cách cứng nhắc.
“Ôi chao! Bố đẹp trai quá!” Hai đứa trẻ còn lại cũng làm theo.
Vũ Vân Hân là một người tinh tế, biết ba đứa nhóc thối đang trêu chọc bố mình.
Tuy nhiên, trêu chọc lẫn nhau là một đặc trưng giao tiếp trong gia đình họ.
Bánh Bao và Mục Lâm Kiên vừa lắc lư vừa đọc: “Ba bạn nhỏ giỏi nhất, ba bạn nhỏ là số một. Các bạn là những anh chàng đẹp trai siêu cấp vũ trụ.”
Đây là điều xấu hổ nhất mà Mục Lâm Kiên từng làm. Khuôn mặt lạnh lùng của anh đã đỏ bừng.
“Đây không phải Tổng giám đốc Mục sao? Không ngờ Tổng giám đốc Mục lại thích trẻ con như vậy!” Ông chủ Lý, một đối tác đã từng làm ăn với ăn tình cờ đi ngang qua.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng quay mặt lại: “Đi thôi.”
Anh cảm thấy rằng nếu anh còn không rời đi thì chẳng mấy chốc sẽ lên bản tin nóng.
Ba đứa nhỏ đi lên nắm lấy tay anh: “Đừng sợ! Chúng con yêu bố!”
Câu này cực kỳ giống câu anh hay nói với Vũ Vân Hân: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Giống y như đúc!
Trở lại xe, ba đứa nhỏ đều dính lấy anh.
Trẻ con vẫn còn là trẻ con, dường như nếu làm hành động giống chúng thì chúng sẽ dễ dàng có cảm tình với bạn, cảm thấy có thể tin tưởng được thì chúng sẽ chủ động dính lấy bạn.
Xe bắt đầu chậm rãi lái dọc theo con đường xanh trong trường học, bọn họ nhìn thấy cô Võ đang ngồi dưới sàn còn Võ Kiệt đang đứng bên cạnh gào khóc.
Ba đứa trẻ đã bị thu hút khi nhìn thấy cảnh này.
Có thể do bọn trẻ vẫn còn nhỏ, sự hồn nhiên vẫn còn đó, trái tim của chúng chưa bị xã hội vấy bẩn, chưa bị xã hội đánh đập nặng nề nên cũng không có sự oán hận nhiều như người lớn.
Há Cảo ngồi trong lòng Mục Lâm Kiên: “Thật đáng thương!”
“Đúng vậy! Võ Kiệt khóc đến nỗi con cũng cảm thấy rất đau lòng.”
“Có chuyện gì thế? Có phải cô Võ không thể đứng lên được không? Tại sao lâu vậy rồi mà vẫn không có ai đến đón bọn họ vậy? Có phải là bị xe đụng rồi không?”
Ba cậu nhóc nhìn Vũ Vân Hân mà cầu xin: “Chúng ta giúp bọn họ được không? Bây giờ Búp Bê đã làm chủ tịch ủy ban rồi, có lẽ cô Võ đã biết sai rồi.”
Sự dịu dàng của những đứa trẻ này là dư thừa đối với Mục Lâm Kiên: “Kẻ thù thì mãi mãi vẫn là kẻ thù.”