Giọng nói non nớt đầy khí phách, không thua gì đám vệ sĩ.
“Bố, bố đọc đi!” Màn Thầu giơ một tấm băng rôn có khẩu hiệu ra: “Ba bạn nhỏ giỏi nhất, ba bạn nhỏ là số một. Các bạn là những anh chàng đẹp trai siêu cấp vũ trụ.”
Mục Lâm Kiên nhìn tấm băng rôn mà trầm mặc.
Anh thừa nhận, ngồi một ngày để nghĩ tư thế rung lắc bông cổ vũ, thậm chí cả băng rôn và khẩu hiệu đều là do Lục Tâm làm.
Nhưng anh thật sự không thể đọc được mấy khẩu hiệu ngu ngốc này.
Khóe môi co giật, miệng giống như bị kẹt, không thể mở miệng nói thành lời.
“Ồ! Con biết rồi. Đau lòng thật đấy, khổ sở thật đấy. Chúng ta chiến thắng một cách cô đơn lạnh lẽo rồi. Đi thôi anh em!”
Ba đứa nhỏ thất vọng quay người đi, lấy ba lô nhỏ của mình lên.
Vũ Vân Hân cũng ghét bỏ mà lườm anh một cái: “Phương châm của gia đình chúng ta là đoàn kết thương yêu, anh Mục à, tôi thấy anh vẫn còn chưa đạt tiêu chuẩn đâu.”
Nghe mấy mẹ con nói như vậy thì Mục Lâm Kiên không bình tĩnh nữa, anh vội vàng kéo tấm băng rôn lại: “Bố đọc.”
Bốn mẹ con nghe vậy thì lập tức dừng lại, quay lưng về phía Mục Lâm Kiên cười trộm.
Há Cảo đi trước, lén lút đưa tay vào túi áo, bắt đầu ghi âm.
Bọn họ xoay người, nhìn Mục Lâm Kiên đầy mong chờ.
“Ba bạn nhỏ giỏi nhất, ba bạn nhỏ là số một. Các bạn là những anh chàng đẹp trai siêu cấp vũ trụ.” Giọng nói của Mục Lâm Kiên hàm súc mà nhẹ nhàng, bớt đi vẻ uy nghiêm hơn so với trước đây.
Tai anh đã đỏ lên, đây lần đầu tiên anh làm một chuyện xấu hổ như vậy.
Lục Tâm ở bên hoan nghênh boss lớn của mình bước đầu đã thành công: “Tổng giám đốc Mục thật tuyệt vời! Đọc rất hay.”
Có cái rắm ấy!
Đám vệ sĩ cũng được đà tung hô.
Mục Lâm Kiên vốn đã xấu hổ rồi, bây giờ lại càng lúng túng hơn.
Bốn mẹ con đi đến trước mặt anh, vỗ tay hoan hô: “Bố Mục thật tuyệt vời!”
“Sau này cần nỗ lực bền bỉ thêm nha bố ơi!” Há Cảo hướng về phía anh làm động tác cổ vũ.
“Bố phải nói to hơn! Phải cầm hai quả cầu bông mà lắc lắc, như thế thì chúng con mới cảm nhận được tình yêu mà bố dành cho chúng con.” Bánh Bao nhét quả cầu bông vào tay anh một cách nghiêm túc.
Màn Thầu mong đợi:”Con cũng muốn xem bố lắc cầu bông rồi đọc khẩu hiệu, chắc chắn là rất đẹp trai.”
Yêu cầu vừa rồi đối với Mục Lâm Kiên mà nói đã đủ khó xử rồi, hiện giờ còn muốn anh lắc lắc..
Để tạo nhịp điệu, cơ thể nhỏ bé đầy thịt của Bánh Bao cầm lấy hai quả cầu bông kia và hát: “Chúng ta cùng nhau lắc lư nào! Lắc lư! Lắc lư!”