“Ai đã đặt tên. Giải thích cho tôi.” Mục Lâm Kiên chất vấn chuyện đặt tên trước mặt mọi người.
Anh căn bản không hề quan tâm ông Mục có phải bố của anh hay không, anh nói chuyện công tư rõ ràng, nói chuyện vô cùng có lý.
“Là bố đặt.” Ông cụ Mục nhẫn nhịn chịu đựng cơn tức đã lâu: “Bọn trẻ là người của nhà họ Mục, sao bố lại không thể đặt tên cho bọn chúng? Bố là bố của con, bọn trẻ cũng là cháu của bố.”
“Các loại giấy tờ cũng đã làm xong rồi sao?” Mục Lâm Kiên nói trúng trọng điểm, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm tư của ông Mục.
Ông Mục quay mặt đi chỗ khác: “Giấy tờ thủ tục nào, bố không biết con nói gì cả.”
Ông ta càng lẩn tránh lại càng lộ ra dấu vết.
“Nếu không có sự đồng ý của tôi, tất cả thủ tục đều không hợp lệ.” Mục Lâm Kiên nhấn mạnh từng chữ.
Anh là bố của bọn trẻ, anh có quyền được biết tất cả mọi chuyện về bọn trẻ.
“Tôi không muốn bất cứ ai trong các người tự cho là đúng, nếu không các người sẽ đối nghịch với Mục Lâm Kiên tôi.”
Lời này rõ ràng là anh muốn nói cho ông Mục nghe.
Ông Mục cắn răng tức giận: “Con… nhất định sẽ phải hối hận.”
Ông ta giận dữ đứng dậy rời khỏi đây.
Ba đứa trẻ không hiểu chuyện gì ngồi ở phía xa, hôm nay bọn chúng cảm thấy bố vô cùng lạ lẫm, khác xa so với ngày thường.
“Bây giờ, tôi sẽ giới thiệu ba đứa nhỏ này lần nữa, bọn chúng tên là Bánh Bao, Màn Thầu, Há Cảo.” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.
Mọi người phía dưới có rất nhiều chuyện muốn thắc mắc nhưng không ai có dúng khí để hỏi.
Bọn họ chỉ có thể vừa cười vừa lặp lại ba cái tên này.
“Ai lại nghĩ ra mấy cái tên đáng yêu như vậy cho ba đứa trẻ này chứ?” Dì cả tò mò hỏi.
“Ba cái tên này tương ứng với ba loại bánh, chẳng nhẽ mẹ của các cháu rất thích ăn chúng sao?” Dì hai trêu chọc.
“Đúng vậy.” Bánh Bao trả lời: “Mẹ của bọn cháu thích nhất là ăn Bánh Bao, Há Cảo, Màn Thầu…”
Mặt khác, hai đứa nhỏ còn lại nhíu mày, luôn cảm thấy có chút kỳ quái không thể nói rõ ràng, luôn có cảm giác mẹ rất muốn ăn sạch anh em bọn họ.
“Các người tự giới thiệu bản thân để cho con của tôi biết đi.” Giọng Mục Lâm Kiên mạnh mẽ không cho phép bất cứ ai từ chối.
Tất cả mọi người ở đây đều nhao nhao đứng dậy giới thiệu.
Không có ông Mục, mọi người phía dưới cũng không ai dám có nửa câu oán giận, càng không có bất cứ lời bịa đặt nào có thể truyền đến tai Mục Lâm Kiên.
Một ngày trôi qua, bọn trẻ đều thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại xe, bọn trẻ mệt mỏi ngồi trên ghế: “Bố ơi, không có mẹ chắc buồn lắm nhỉ.”
Một câu nói vô tình của bọn trẻ khiến cho ánh mắt Mục Lâm Kiên khẽ run lên.
Ba đứa nhỏ dính người dựa vào ngực anh: “Nỗi đau không có mẹ chắc cũng giống như nỗi đau không có cha nhỉ.”
Nói xong ba đứa trẻ vuốt nhẹ trán anh.