“Tôi còn không dám tin anh ta còn mang cả bọn trẻ đến đây. Ông Thẩm, con gái nhà ông phải làm sao bây giờ? Hai nhà đã có hôn ước mấy chục năm, cuối cùng người nhà họ Mục lấy cũng không phải là nhà các người.”
Ông Thẩm vô cùng tức giận.
Thật ra ông ta đã đến đây từ lâu, nhưng nể mặt bà Mục ông ta mới không muốn nói toạc ra.
“Tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều biết con gái ông tương lai sẽ trở thành người nhà họ Mục, bây giờ xảy ra chuyện này, nếu tôi mà là ông thì cũng cảm thấy rất mất mặt.” Mấy vị khách chế nhạo.
Phải biết rằng, trong mắt bọn họ danh tiếng của người con gái là quan trọng hơn cả.
Thanh danh tốt thì mới có thể gả cho gia đình tốt.
Hiện tại, thanh danh của Thẩm Gia Kỳ đã bị hủy hoại, mang tiếng là vị hôn phu chẳng qua cũng chỉ là giày rách mà người ta vứt bỏ.
Trong giới thượng lưu đầy rẫy những điều dối trá, mỗi nhà đều mong sẽ có danh tiếng sạch sẽ.
“Nếu là nhà tôi thì cũng không muốn cưới con gái ông. Thanh danh của con bé quả thật không tốt.”
“Nhà tôi cũng thế, may là con trai nhà tôi không thích con gái của ông, ha ha.”
Mấy lão già cố tình châm ngòi mâu thuẫn khiến cho ông Thẩm bùng nổ.
Ông ta tức giận nhìn chằm chằm vào ba đứa nhỏ như muốn trút hết toàn bộ hận thù lên người bọn trẻ.
Chờ đến khi toàn bộ đám khách khứa đã về hết, toàn bộ trang viên chỉ còn lại mấy người gần gũi nhất với nhà họ Mục.
Tất cả mọi người trong dòng họ đều ngồi ở ngoài vườn hoa.
Ai cũng đều nhìn vào ba đứa nhỏ.
“Ting…”
Điện thoại của Há Cảo đột nhiên vang lên.
“Búp Bê, thật tốt là mẹ không đến đây, nếu mẹ mà tới sẽ bị bọn họ xử tử công khai, bọn họ đúng là người xấu. Họ còn muốn đặt tên cho bọn con, tên là Mục cái quỷ gì. Thật đáng ghét.” Há Cảo tức điên lên, vừa nghe điện thoại đã bắt đầu kể lể, căn bản không thèm để ý đến đám người trước mặt.
“Há Cảo, chú ý hình tượng một chút.” Bánh Bao nhắc nhở.
Há Cảo vốn không thể khống chế nổi con giận trong lòng: “Ba anh em bọn con bây giờ còn đang bị bọn họ tra hỏi. Mẹ yên tâm, chúng con nhất định…”
Chưa dứt lời, điện thoại của cậu bé đã bị Mục Lam Kiên lấy mất, giọng anh trầm ấm từ tính nói: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm. Chút nữa sẽ giải thích cho em.”
Từ trước đến giờ anh không bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác.
Hơn nữa đây còn là chuyện của gia đình nhỏ của anh, anh nhất định phải xử lý tốt chuyện này thì mới có thể lấy được sự tín nhiệm của bọn trẻ và Vũ Vân Hân.
Anh không cho phép bất kỳ kẻ nào muốn giở thủ đoạn chia rẽ gia đình của anh.
Sau khi tất cả họ hàng đều đến đông đủ, Mục Lâm Kiên ngồi ở vị trí chủ nhà.
Khí thế của anh còn mạnh mẽ hơn khí thế của ông Mục lúc trẻ gấp trăm lần.
Vừa ngồi xuống, mọi người lập tức im lặng.