Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 822




Sự tự tin đều được toả ra từ khắp người.

Về phần thời gian là con dao tàn phá sắc đẹp con người chỉ đúng với những người không kỉ luật tự giác.

Người phụ nữ đã sinh con còn có cảm giác quyến rũ của người phụ nữ, người phụ nữ mặc váy đỏ trước mắt này thong dong bình tĩnh nở nụ cười, bình tĩnh cùng tao nhã đều sự lắng đọng theo thời gian.

Bà tao nhã cầm ly rượu lên, không nhanh không chậm ra hiệu với ông Mục một chút: “Ông Mục.”

“Bà là?”

“Ông không nhận ra tôi sao?” Một tia ửng hồng trên làn da trắng mịn càng làm tăng thêm vẻ yêu kiều linh động.

Không ai đoán được bà ta bao nhiêu tuổi, càng không có mấy người đàn ông ở chỗ này lại để ý tuổi của bà ta, chỉ để ý người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp này.

“Uống xong ly này, hẳn là ông sẽ biết tôi là ai.”

Người phụ nữ thay thế ly rượu rum bằng một ly khác.

Ông Mục nhíu mày một cách lạnh lùng, cầm lấy ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Ha ha. Ông vẫn không thay đổi, không có vợ đi cùng, luôn cẩn thận như vậy, chẳng lẽ ông lo lắng sẽ rơi vào tay tôi sao?”

“Rốt cuộc thì bà là ai?” Ông Mục vẫn không nhớ nổi người phụ nữ này, nhưng ly rượu trong tay quả thật so với rượu rum mạnh hơn rất nhiều.

“Không nhớ ra cũng không sao, tôi nhớ rõ ông là tốt rồi.”

Bà ta khẽ lấy ra một cái son môi, hơi mở cánh môi ra, đôi môi đỏ chính là nét đẹp nổi bật trên người bà ta.

Môi và lưỡi đỏ mọng giống như trái anh đào đỏ tươi mê người.

Bà cố ý đứng cạnh ông Mục gần hơn một chút, bày ra vẻ trêu ghẹo người bằng cách nghịch mái tóc xoăn dày đặc của mình.

“Nói chuyện về vợ của ông đi. Tôi thích nghe chuyện xưa của ông.”

Tình yêu sâu đậm nhất của ông Mục chính là bà Mục, câu chuyện tình yêu truyền kì của bọn họ đã được lưu truyền rộng rãi ở thành phố này.

Một người đàn ông chung tình là người mà chỉ cần đề cập đến người phụ nữ của mình họ sẽ không thể giấu nổi niềm vui.

Thế nhưng bà Mục đã chết, ông Mục cũng sẽ không nhắc tới nữa, đây giống như một vết sẹo chỉ cần vạch trần sẽ rất đau đớn.

“Sao lại không nói? Có phải rất muốn nói hay không?” Người phụ nữ rất dễ dàng bắt được trái tim đàn ông, vừa nói vừa đến gần, như đến gần lại như cách xa, trên người tỏa ra mùi nước hoa thanh nhã mang theo hơi rượu nhàn nhạt, giống như một yêu tinh quyến rũ.

“Câm miệng lại.” Ông Mục gầm nhẹ.

“Ha ha. Ông vẫn không hề thay đổi, quên nó đi. Danh thiếp này ông cầm, có gì cần hãy đến tìm tôi.” Môi đỏ chỉ cách một centimet liền kề sát vào bên tai ông tạo lên xúc cảm ngứa ngáy, làm cho ông Mục đã lâu không chạm vào người phụ nữ nào cả trái tim run rẩy một chút.

Ông không tiếp nhận danh thiếp, mặt lạnh lùng, cầm lấy nạng ở một bên, ra vẻ bình tĩnh đi ra khỏi quán bar.

Những kiểu phụ nữ chủ động đưa tới cửa này ông đã gặp không ít, nhưng ông chưa bao giờ gặp loại người nào giống như ngày hôm nay, ông chống đỡ không nổi.