“Sao anh có thể giống như một ông bố bỉm sữa như vậy, đúng thật là.” Ông Mục tức giận đến phẫn nộ.
“Ông thì hiểu cái gì?” Mục Lâm Kiên liếc mắt nhìn: “Lái xe đi cho tôi.”
Ông Mục phẫn nộ không đồng ý, nhưng vẫn không thể không lái xe đi.
Kể từ sau khi ông lui xuống, một câu nói hối hận cuối cùng cũng là để Mục Lâm Kiên toàn quyền chịu trách nhiệm.
Tất cả tài sản trong nhà đều để cho Mục Lâm Kiên tùy ý phân phối, cho nên hiện tại ông muốn lái xe đều phải nhìn sắc mặt tên nhóc thối này.
“Sớm biết tên nhóc thối này không biết chọn lựa phụ nữ như vậy, tôi nên đợi nó thành gia lập nghiệp mới cho phép nó nắm quyền nhà họ Mục.”
“Thật ra cách làm việc của cậu Mục và ông không giống nhau, cậu Mục thích có người luôn đồng hành bầu bạn cạnh mình. Trợ lý giải thích.
“Người đàn ông chí hướng đều ở ngoài, bầu bạn cái gì chứ, đây là chuyện mà phụ nữ làm.”
Chỉ một câu đã chặn ngang ý nói của trợ lý.
Chiếc xe chạy dọc theo đại lộ bên bờ sông và lái xe đến một hòn đảo tư nhân.
“Bùm.”
Một tiếng giống như tiếng nổ, mọi người trong xe kinh ngạc.
Mặc cho người lái xe làm thế nào nhấn ga xe cũng không thể khởi động.
“Ông Mục, xe bị nổ lốp rồi, tôi không thể nào lái xe, chỉ có thể chờ một lát nữa thôi.”
Ông Mục phiền muộn trầm mặt: “Phải mất bao lâu mới có thể đi tiếp?”
“Chắc cũng khoảng ba mươi phút.”
Ông Mục không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xung quanh đây trăm kilômét, cách nơi này gần nhất chính là quán bar ở trước mặt này. Mỗi lần ra ngoài ông ta đều đi ngang qua đây nhưng chưa bao giờ vào.
“Đi vào uống hai ly.”
“Ông Mục, gần đây báo cáo sức khỏe nói huyết áp cao, không thích hợp uống rượu.”
“Một ly.” Ông Mục không kiên nhẫn nói, đẩy cửa xe ra.
Trợ lý đành phải đi theo.
Đây là một quán bar bình dân theo phong cách cổ điển, và hầu hết những người đến đây đều là những người đã lớn tuổi.
Phong cách rock n’roll bình dân cổ điển, ngay cả cách bố trí giai điệu cũng rất phù hợp với phong cách của những năm năm mươi và năm sáu mươi, rượu vang bên trong không đắt tiền, chính vì vậy thu hút rất nhiều người dân ở gần đó.
Ông Mục đã lâu không đến quán bar bình dân này.
Ngồi quầy bar và đặt một ly rượu rum.
“Lão tiên sinh, đã lâu không gặp, ông còn nhớ tôi không?”
Nhân viên order là một người phụ nữ trung niên mặc váy ngắn màu đỏ.
Nghiêm túc nhìn xung quanh, phát hiện ra tất cả những nét quyến rũ của người phụ nữ đều vẫn còn ở đây.
Tuổi tác không ảnh hưởng nhiều đến phụ nữ, miễn là bạn muốn ăn mặc đẹp, tuổi tự nhiên chỉ là một con số.
Bà có dáng người xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, khí chất đoan trang kiêu ngạo, vẫn có phong cách của hot girl xinh đẹp năm đó.