Mục Lâm Kiên dáng người cao lớn nhận được sự tán thưởng của ba đứa nhỏ.
“Con muốn thế này! Cũng muốn thế kia nữa!” Sủi Cảo vặn vẹo người làm mấy động tác khỏe đẹp cân đối này kia.
Màn Thầu là đứa ít nói nhất trong ba đứa nhỏ, nhưng cũng là đứa dính lấy Mục Lâm Kiên nhất.
Nhưng đứa nhỏ sẽ không nói, luôn dễ dàng không được chú ý đến nhất.
Bánh Bao đứng bên thành bể bơi, uống đồ uống.
Về phần tình bố con gì đó làm sao sánh được với sự ngọt ngào của cô gái đã giúp cậu lấy nước trái cây ở bên cạnh.
“Gọi một câu cậu chủ nghe thử xem nào!” Hai chữ cậu chủ với cậu chính là sự cố chấp.
Người hầu nữ kia cười khúc khích: “Cậu chủ, sáng nay cậu vừa bảo tôi gọi mấy trăm lần rồi đấy.”
Thật ra người hầu nữ này rất thích ba đứa nhỏ, chủ yếu là vì rất gần gũi thân thiết.
“Thế thì nói thử một câu, cậu chủ rất đẹp trai nghe thử nào.” Cậu nằm mơ cũng muốn có bể bơi riêng của mình, nằm trên ghế dài uống đồ uống, bên cạnh có người đẹp làm bạn.
Về phần nhân loại ngây thơ đang bơi qua bơi lại trong bể bơi sẽ không hiểu được sự vui vẻ của cậu.
“Với lại, cô Vũ Vân Hân đây định cân nhắc sinh thêm đứa thứ tư sao?”
Vũ Vân Hân vừa ngồi xuống, nhìn sang Bánh Bao đang vờ dáng vẻ của một ông cụ non: “Không có ý định.”
“Nice!”
“Mấy đứa thích Mục Lâm Kiên hơn hay là thích mẹ hơn!” Người lớn thích nhất là hỏi, ai cũng không chạy thoát nổi.
“Bảo bối, đã đạp cửa yêu nàng như thế rồi, chẳng lẽ nàng còn không biết sao?” Bánh Bao cười xấu xa, cực kỳ giống như dáng vẻ vừa rồi của Mục Lâm Kiên.
“Đừng có bắt chước!” Ánh mắt Mục Lâm Kiên trừng sang: “Bảo bối không phải để con gọi đâu!”
“Con sao lại không thể gọi bảo bối chứ! Độc quyền của bố à? Hở bố Mục Lâm Kiên!”
“Bố nói không được là không được!”
Hai cha con gằn qua gằn lại từng chữ một, chỉ bởi vì một câu bảo bối mà cứ thế ầm ĩ không ngừng.
Vũ Vân Hân, Sủi Cảo và Màn Thầu ngồi bên cạnh chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Đúng là con nít!”
Mọi người không để ý có người xoay người trở về phòng.
“Quay về! Không được đi! Chuẩn bị về nhà rồi!” Vũ Vân Hân vươn tay kéo cậu về.
“Đây không phải là nhà sao? Còn về nhà cái gì nữa? Mẹ không sợ bây giờ mẹ rời đi thì Thẩm Giai Kỳ kia lại đến à?”
“Mẹ biết là cô ta sẽ đến nên mẹ mới về nhà! Con quên chuyện tối hôm qua rồi sao, giữ kín như bưng rồi thì kết quả thế nào?”