Dùng bộ mặt lạnh nói đỡ cho người khác, đây là lần đầu mới thấy.
Vũ Vân Hân vốn đang yếu thế chịu không nổi mấy lời này, trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài.
“Đúng không?” Mục Lâm Kiên quay sang, dịu dàng dùng cằm tựa vào trán cô.
Thẩm Giai Kỳ tức giận đến mức mặt tái mét, nhìn hành động thân mật của bọn họ, hận không thể thẳng tay đẩy hai người ra.
“Đúng!” Vũ Vân Hân nhỏ giọng nói.
“Nói to lên tí nào! Bảo bối!” Mục Lâm Kiên kéo tay cô đặt lên ngực. . đam mỹ hài
Ôi cái đống thức ăn cho chó này, đến cả ba bà dì cũng nhìn không nổi nữa rồi.
“Mục Lâm Kiên này, đồ bọn dì đã đưa đến. Còn một ít đồ mới thì để người hầu tối nay hầm ăn. Còn nữa, ông ngoại bảo bọn dì đến nói với con, mau kết hôn sinh…”
Lời vừa đến bên khóe miệng, dì cả vô thức nuốt ngược về, không nói tiếp.
“Mục Lâm Kiên chúng ta đã có ba đứa nhỏ rồi, hôm nào rảnh đưa bọn nhỏ đến gặp ông ngoại con đi!” Dì hai nói.
“Nói với ông giúp con, sẽ mang đội bóng rổ về.” Mục Lâm Kiên kiêu ngạo nói.
Ba đứa nhỏ bất giác lắc đầu, âm thầm ngửi được mùi địa vị sắp khó giữ.
Sủi Cảo là đứa đầu tiên đi đến sau lưng Mục Lâm Kiên, chen vào giữa anh và Vũ Vân Hân: “Không được phép sinh đứa thứ tư! Sinh đứa thứ năm cũng không được luôn.”
Mấy chữ sinh đứa thứ tư thứ năm này…
Vũ Vân Hân ngẫm lại mà sợ hãi, chẳng lẽ anh một lần đã sinh ba và mớ thuốc bổ mà ông ngoại đưa tới có liên quan đấy chứ!
Cô vội vàng xoay người rời đi, không thể mặc kệ cái kiểu trêu chọc lòng người này mà vởn tới vởn lui trước mặt Mục Lâm Kiêu được.
Chưa kịp đợi cô bước được một bước thì đã bị Mục Lâm Kiên kéo trở về: “Đi đâu thế bảo bối! Mau giúp anh tiễn ba dì với Thẩm Giai Kỳ nào! Nữ chủ nhân phải có dáng vẻ của nữ chủ nhân.”
Ba chữ “nữ chủ nhân” hệt như đã nhận định chính là Vũ Vân Hân.
Hoàn toàn không cần cô phải tranh đấu gì với ai, Mục Lâm Kiên cứ thế che chở cô.
Tựa như cái gọi là danh viện tranh đấu bên trong hào môn dường như không hề tồn tại trước mặt Vũ Vân Hân.
Thẩm Giai Kỳ một câu tạm biệt cũng không nói đã xoay người lên xe rời đi.
“Chơi có vui không?” Mục Lâm Kiên nhìn về phía người phụ nữ trước mặt mình.
Vũ Vân Hân thẹn thùng quay đầu sang chỗ khác, bất kể có phải là thật hay không, dù sao cô vừa rồi cũng rất vui vẻ.
Cô chưa từng nghĩ là trước mặt tình địch, mình chẳng cần phải nói nhiều một câu mà đã toàn thắng.
Trước đây khi ở bên Võ Hào Kiệt, mỗi lần xuất hiện tình địch thì đều là cô phải đơn đả độc đấu, dọa từng ả từng ả yêu tinh bỏ chạy.
Mà bây giờ…
Mục Lâm Kiên ôm ba đứa nhỏ, một đứa bên phải một đứa bên trái, trên cổ lại treo thêm một đứa nữa.
Bốn cha con vui vẻ đi ra vườn.
Cô đi theo ở phía sau.
Anh nắng chiếu xuống bồn hoa đang nở rộ trong sân, đài phun nước lộ thiên hệt như những viên ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang.
Phía trước có một bể bơi tư nhân, đợi đến khi cô đi qua, bốn cha con đã thay xong quần cộc hoa.