Người khác điều tra, cô sợ chuyện ba đứa bé là thiên tài sẽ bị lộ ra ngoài.
Còn Mục Lâm Kiên điều tra thì cô sợ anh muốn kiểm tra đối chiếu thân phận thật sự của ba đứa bé, sau đó giành quyền nuôi chúng.
“Jack trả tiền thuốc men, đúng không?”
Vũ Vân Hân vẫn đang lo lắng trong lòng nghe nói vậy bỗng buông lỏng cảnh giác.
“Người đàn ông đê tiện kia dám nói anh ta trả tiền thuốc men sao?”
Giọng điệu đầy vẻ thù địch như đang mắng một gã đàn ông cặn bã.
Mục Lâm Kiên nghi ngờ chất vấn: “Hai người có quan hệ gì?”
“Mục Lâm Kiên, đầu óc anh bị nước vào à? Tôi và anh ta thì có quan hệ gì được, tôi vừa gặp anh ta ngày hôm qua thôi thì có thể có quan hệ gì. Tôi tức giận là… Vũ Vân Hân tức giận đến mức chống nạnh nói: “Anh ta còn dám nói anh ta trả tiền viện phí giúp tôi sao! Đúng là đồ khốn nạn, con chó kia giờ đang ở đâu, tôi muốn đi giết anh ta”
Phản ứng này của cô khiến Mục Lâm Kiên không thể tin nổi.
“Không phải là vì anh ta là em họ anh nên anh đau lòng đấy chứ?
Con chó kia nói dối mà không biết đường viết nháp sao! Bà đây sinh xong ba đứa bé thì bị ngất đi, được một bác sĩ mơ mơ màng màng ký tên giúp nên mới không cần thanh toán viện phí. Kết quả cái bệnh viện kia quá tệ, dám lợi dụng ba đứa bé thông minh tài trí của tôi để làm nghiên cứu. Anh nói xem có tức hay không? Gọi anh ta ra đây, đúng thật lài”
Vũ Vân Hân càng nói càng kích động, hốc mắt đều đã đỏ.
Mỗi lần nhớ đến chuyện đó cô lại rất tức giận.
Lần đó biết ba đứa con mình là những bảo bối thiên tài đáng yêu, cô đã rất lo lắng cho sau này.
“Có phải anh ta biết chuyện của tôi ở nước ngoài không, anh ta có.
quen biết mấy ông bác sĩ kia sao? Tôi luôn muốn tố cáo mấy ông bác sĩ kia nhưng không đủ tiền, sau này cử người đi điều tra thì không thấy họ đâu nữa. Về phần tài liệu về mấy đứa bé, tôi rất lo sẽ bị người ta phát hiện”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt, xoay người lại nhìn thấy ba đứa bé ngay phía sau.
Anh cũng từng điều tra về họ nhưng ở nước ngoài không ghi chép lại bất cứ điều gì, chỉ có ghi chép trong nước thôi.
Bao gồm cả thân phận của Vũ Vân Hân.
Nếu không phải anh từng gặp và không quên được cô thì có lẽ anh cũng sẽ không cố chấp nhận định cô như vậy.
“Tôi dẫn em đi làm rõ” Mục Lâm Kiên lạnh giọng nói.
Lý trí mạnh mẽ kéo Vũ Vân Hân về, chết tiệt, hình như vừa rồi cô nói hơi nhiều.
“Chờ mẹ khóc lóc cầu xin Mục Lâm Kiên đã, mẹ sẽ nghĩ cách cho con ra ngoài. Con cũng thật là, đang yên đang lành tự dưng phải lòng bạn gái nó làm cái gì”
Jack ăn trái cây do mẹ của mình đưa tới, khi nghĩ đến Vũ Văn Hân thì khóe miệng của anh ta hơi cong lên: “Người phụ nữ kia vốn chính là một chiếc xe buýt mà ai cũng có thể lên được”
“Con nói nhảm cái gì vậy! Cô bé kia là người yêu của anh họ con, lần trước con cũng đã nhìn thấy khi đến công ty rồi.”