Mục Lâm Kiên lạnh lùng cau mày lại.
“Chú đừng xem, chúng cháu không đồng ý để chú ấy làm bố chúng cháu đâu.” Ba đứa bé nhấn mạnh.
“Tài liệu là thật?”
“Vâng” Ba đứa bé gật đầu.
Mục Lâm Kiên nổi cơn ghen tuông.
“Nhưng chúng cháu chưa từng gặp chú ấy bao giờ. Chú ấy tự dưng lại xuất hiện”
“Vũ Vân Hân nói thế nào: Ba đứa bé mờ mịt lắc đầu: “Búp Bê chưa từng nói gì về người này”
Mục Lâm Kiên nhớ đến cảnh tượng hôm qua, anh viện ra rất nhiều lý do để tự an ủi mình, Vũ Vân Hân bị người ta bỏ thuốc mới dây dưa không rõ với Jack.
Nhưng lúc anh ngủ dậy đi tắm rửa, nhìn thấy cô gái này đã tình táo.
lấy di động ra soạn tin nhắn.
Anh vốn cũng không quá để ý.
Nhưng hôm nay nhìn thấy những thứ này, anh khó mà không nghĩ lung tung.
“Vũ Vân Hân đi đâu rồi?”
“Đến Tập đoàn Vũ Thị làm ầm ï lên rồi.” Ba đứa nhỏ nói một cách ngây thơ.
“Uhm”“
Mục Lâm Kiên lạnh lùng lên tiếng, nghênh ngang đi về văn phòng.
“Vũ Vân Hân về thì bảo lên tìm tôi.” Anh lập tức nói với thư ký.
Do thư ký truyền đạt xuống.
“Reng reng reng…’ Di động của Mục Lâm Kiên đặt trên bàn vang lên.
Anh khầu nhẹ đầu ngón tay nhẹ nhàng mở máy ra.
Thấy được một tin nhắn: “Cổ phần công ty Vũ Vân Hân không lấy, mà lại cứ lấy cổ phần công ty của.Jack, chẳng lẽ cậu không nghi ngờ gì sao? Cô ta không chỉ đang trả thù Tập đoàn Vũ Thị mà còn trả thù cả Jack năm đó đã bỏ rơi cô ta.”
Mục Lâm Kiên có tìm hiểu sơ qua các thành viên cổ đông của Tập đoàn Vũ Thị.
Người có mối quan hệ tốt nhất với Vũ Vân Hân chỉ có người đàn ông tên chú Minh kia thôi.
Rất nhiều khả năng xuất hiện trong suy nghĩ khiến sự tin tưởng của Mục Lâm Kiên bị dao động.
“Lâm Kiên, anh tìm tôi sao?”
Một giọng nói mềm mại đột nhiên truyền đến.
Vũ Vân Hân đi đến, chú ý thấy ba đứa bé đang đứng trước khe hở cửa, chỉ về phía Mục Lâm Kiên.
Bầu không khí im ắng, cô như ý thức được gì đó.
“Có phải tôi đã làm gì sai hay không?” Vũ Vân Hân đi qua, uất ức nhìn anh.
Ba đứa bé rướn cổ lên, nhìn một nam một nữ, Mục Lâm Kiên vẫn không nói chuyện khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề hơn.
“Vừa rồi tôi đã mua vài phần ở quán nhỏ…”
Vũ Vân Hân vừa định lấy vài món ăn vặt từ trong túi ra thì bị Mục Lâm Kiên giữ tay lại, hỏi: “Bốn năm trước em từng ở trong bệnh viện Ruilishi sao?”
“Uhm” Trái tim Vũ Vân Hân thắt lại, ánh mắt suy đoán đúng lúc đối diện với Mục Lâm Kiên: “Sao anh biết được?”
“Tiền thuốc men người khác trả giúp em? Đúng không?”
“Uhm”“
“Ha!” Mục Lâm Kiên cười lạnh, giọng điệu mỉa mai.
“Anh điều tra về ba đứa bé sao?”
Đây là chuyện Vũ Vân Hân kiêng kị nhất.