Vũ Vân Hân tức giận trợn mắt.
“Thời gian họp dự kiến của chúng ta đã trôi qua mười phút. Nếu có chuyện riêng, xin hãy hoãn lại. Dù sao mọi người đều bận việc. Sau cuộc họp nói chuyện cũng không muộn, đúng không!”
Ninh Phượng nắm lấy tay Vũ Vân Hân, hung dữ kéo mạnh vào sảnh chính.
Cảm giác đau nhức khiến Vũ Vân Hân cực kỳ phản cảm.
Ninh Phượng đã dùng móng tay sắc nhọn của bà ta bấu ra vết đỏ trên tay cô.
“Người đâu!” Vũ Vân Hân kiêu ngạo lạnh giọng.
Vệ sĩ đi theo sau lưng lập tức lập tức chạy tới.
Ninh Phượng bị đám vệ sĩ cường tráng trước mặt làm cho kinh ngạc.
“Đưa kẻ thứ ba tránh xa tôi ra, làm tôi bị thương rồi!” Vũ Vân Hân chỉ cánh tay đỏ bừng của cô.
Vệ sĩ không nói hai lời nhấc Ninh Phượng lên, tận lực giữ một khoảng cách với Vũ Vân Hân.
“Tôi là chủ tịch tập đoàn Vũ Thị! Sao mấy người có thể vô lễ với tôi như thế hả!” Ninh Phượng bất mãn đi về phía trước, bị mấy vệ sĩ thân thể cường tráng chặn lại.
Vũ Vân Hân nổi giận đùng đùng: “Mụ phù thủy già này, quay lại tôi nhất định phải báo với sếp tôi, tôi phải báo cáo tai nạn lao động.”
“Tôi không cố ý, vì cô trì hoãn thời gian họp nên tôi mới kéo cô vào thôi” Ninh Phượng nghe thấy sẽ nói cho Mục Lâm Kiên nghe nghe, vội vàng giải thích.
“Tôi mặc kệ! Tôi mang thù đấy! Tôi là người trong cuộc nói cái gì thì nó là cái ấy!”
Vũ Vân Hân đi vào thang máy, quay người nhìn thấy Ninh Phượng cũng theo vào thang máy: “Vì an toàn tính mạng của tôi, mời bà ra ngoài cho! Tôi từ chối đi chung một thang máy với bài”
Vệ sĩ lại tiến lên ngăn cản lần nữa.
Ninh Phượng đành phải bất đắc dĩ đi chuyến khác.
Bà ta tức điên tiết, hận không thể lập tức xé rách Vũ Vân Hân.
Phòng họp được xếp ở tầng ba, đó là phòng họp cao cấp nhất ở tập đoàn Vũ Thị Bởi vì biết Vũ Vân Hân đến, nên các nhân viên cấp cao đang chờ đã giải tán hết.
Vũ Vân Hân vừa vào cửa trực tiếp đi đến vị trí chủ tịch.
Vị trí ghế kia đã trống rất lâu, nhưng bên trên lại không có chút bụi bặm nào.
Trên mặt bàn, để một tách cà phê cho bà chủ, không cần đoán cũng biết nhất định Ninh Phượng đã chiếm chỗ này.
Vũ Vân Hân trực tiếp ngồi xuống.
Mặc kệ đồng ý hay không đồng ý, có đúng hay không, hôm nay cô phải ngồi vào chỗ của mình.
Ninh Phượng đến chậm nhất nhìn thấy Vũ Vân Hân ngồi ở đó, tức giận đến phát điên: “Sao cô lại ngồi vào đấy?”
“Tôi là người đầu tư của tập đoàn Mục Lâm, không thể tùy tiện ngồi đây được à?”
“Không thể! Cô đứng lên cho tôi!”
Ninh Phượng cảm nhận được cảm giác uy hiếp mãnh liệt.
Hai tay bà ta vẫn luôn năm chặt thành ghế, cố gắng kéo mạnh chiếc ghế nhưng bị vệ sĩ bên cạnh ngăn lại.
“Sao tập đoàn Mục Lâm có thể để một người bất lịch sự như vậy tới đây chứ?” Ninh Phượng không phục, tức giận hung dữ hất tài liệu trong tay lên.
“Xin lỗi, tất cả hạng mục sau này của bà đều do tôi tiếp, bởi vì tôi là quản lý dự án”
Bên ngoài thì Vũ Vân Hân cười nhưng trong lòng không cười, hai tay thản nhiên đặt trên thành ghế, đắc ý vuốt cái ghế: “Không sail Vị trí này, tôi thích!”
Trong lời nói Ninh Phượng nghe thấy lại cực kỳ chói tai.
“Sau này tôi phải đến ngồi nhiều một chút mới được” Vũ Vân Hân nói thêm một câu.