Ở tập đoàn Vũ Thị có rất nhiều người gọi bà ta là tổng giám đốc Ninh hoặc chủ tịch Ninh!
Về phần một chữ “Phó” kia thì không có người nào gọi.
“Sao lại là cô?” Ninh Phượng ấm ức tức giận gầm nhẹ.
“Tôi đại diện tập đoàn Mục Lâm đến đàm phán hạng mục Hoa Duyệt với bà” Vũ Vân Hân lấy danh thiếp ra đưa tới trước mặt bà ta: “Đây là danh thiếp của tôi, chắc hẳn bà cũng biết tên tôi rồi! Mặt khác…”
đi về phía trước một bước: “Video bà làm rất đẹp mắt, nếu không hôm nào bà cân nhắc đi làm truyền thông đi, đừng lãng phí tài năng, còn hơn cả ngày bà đi dụ dỗ chồng người khác”
“Cô!” Ninh Phượng lo lắng mà hận không thể cho Vũ Vân Hân một cái tát, thế nhưng trước mặt phóng viên truyền thông đang ở đây, bà ta không dám.
Vũ Vân Hân quay người, một tay khoác tay bà ta: “Không nghĩ tới, hôm nay nhiều phóng viên truyền thông đến như vậy! Tôi là Vũ Vân Hân, con gái của Vũ Thế Kiệt, vị này chính là mẹ kế của tôi! Hôm nay tôi rất vinh hạnh khi được đại diện tập đoàn Mục Lâm đến đàm phán với tập đoàn Vũ Thị”
Ninh Phượng vội vàng rút tay của mình ra, thế nhưng lại bị Vũ Vân Hân giữ chặt lại.
Vô số camera liên tục chụp ảnh bà ta.
“Không phải đã bảo đây là giả sao? Rốt cuộc có phải giả không thế?” Phóng viên nghi vấn.
“Mong cô Vũ nói chuyện của Hoàng Hà!”
Vũ Vân Hân giữ tay Ninh Phượng lại, trực tiếp cầm micro phóng viên đưa qua: “Về chuyện của Hoàng Hà, tôi muốn làm sáng tỏ một thứ, vì sao lại nói cái chết của Hoàng Hà có liên quan tới tôi! Là vì cô ấy quỳ xuống? Hay là ngất xỉu được công ty đưa tới bệnh viện? Xin hỏi có bằng chứng chính xác nào không?”
Vũ Vân Hân nói thẳng mặt Ninh Phượng, rất rõ ràng là đang nói cho bà ta nghe.
Ở đây cho dù có là kẻ đần cũng nhận ra được.
“Đối với những người tung video lên mạng, tôi đã tố giác hành vi tung tin đồn thất thiệt và làm theo thủ tục pháp lý. Thân là một công dân hợp pháp, thấy chuyện bịa đặt tung tin đồn thất thiệt về mình phải sử dụng pháp luật để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình. Bây giờ tôi xin nhắc nhở mọi người đừng nghe gió nói mưa, phải biết phân biệt đâu là thật đâu là giải”
Vũ Vân Hân nghiêng mặt nói bên tai Ninh Phượng: “Thư luật sư sẽ đến sớm thôi. Nếu tôi không đoán sai, mười lăm phút nữa sẽ đến nơi!
‘Vốn dĩ tôi tưởng vừa xuống xe có thể lên tầng họp, ai biết được bà lại mời nhiều phóng viên đến như vậy, hơn nữa tất cả bọn họ đều hỏi chuyện Hoàng Hà. Tôi không biết bà đang giả ngu hay ngu thật nữa, chút tấm lòng này của bà tôi nhận rồi nhé.”
Nói xong, Vũ Vân Hân lấy ra một xấp hóa đơn nằm viện từ trong túi xách, thẳng thắn mở chúng ra: “Đây là tiền thuốc men, mỗi tháng tôi trả cho mẹ Hoàng Hà, tiền thuốc men mỗi tháng cao hơn bốn trăm năm mươi triệu, thế mà con nói tôi không yêu thương nhân viên sao? Còn chuyện cô ấy quỳ xuống…”
Vũ Vân Hân đột nhiên nhếch môi: “‘ à ép tôi!”
Cô đã lấy được đoạn video hoàn chỉnh trong bệnh viện.
Nhẹ nhàng nhấn một cái, giọng của Hoàng Hà vang lên trong loa điện thoại của Vũ Vân Hân.
“Tám hạng mục không thông qua, chờ đến lúc tôi đi khảo sát thực địa lại đuổi giết tôi, lời này là bà nói đấy! Bây giờ tôi muốn tất cả mọi người biết bà ác độc cỡ nào!” Vũ Vân Hân âm trầm nhìn về phía Ninh Phượng.
Dù cho có nằm mơ bà ta cũng không nghĩ tới Vũ Vân Hân nhìn thấu toàn bộ kế hoạch của bà ta.
Khi video phát, mọi người dần dần hiểu được một… Hai…
Đột nhiên, bên người Vũ Vân Hân bị đập mạnh một cái, điện thoại cầm trong tay trực tiếp rơi trên sàn nhà.
Ninh Phượng nhanh chóng đi về phía trước, dẫm thật mạnh xuống, đế giày nhọn hoắt đạp vỡ toàn bộ màn hình.
“Thật sự rất xin lỗi! Quản lý Vũ, tôi không cố ý”