Nhân lúc Vũ Vân Hân chuẩn bị đi tắm, Bánh Bao lấy tài liệu trong túi xách đưa cho Mục Lâm Kiên.
“Chúng cháu dự định hủy hợp đồng với chú. Đây là 3333 tệ, gói VIP món ăn của chú sẽ không còn hiệu lực từ bây giờ”
Mục Lâm Kiên nhìn những thông tin ghi trong tài liệu: “Đóng cửa? Công ty lừa đảo”
“Chú nói cái gì? Chúng cháu đã làm những việc thiết thực! Chú không nghĩ chú sẽ có cơ hội ở bên cạnh Búp Bê nếu không nhờ chúng cháu sao? Chú có biết tại sao bây giờ mẹ không cãi nhau với chú không?”
Mục Lâm Kiên liếc nhìn “Tại sao?”
“B.. bởi vì..” Thực ra, bọn nhỏ cũng không biết tại sao.
Gần đây Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên rất thân thiết, ba đứa nhỏ đã cảm thấy rõ ràng mối nguy hiểm này.
“Dù sao thì chúng cháu cũng muốn vạch rõ ranh giới với chú” Cho dù ba đứa nhỏ bị vạch trần, tinh thân của chúng cũng không thể suy yếu.
“Mười triệu, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác lâu dài!”
Mang đầy hơi thở của cường hào, Mục Lâm Kiên luôn mở mang tâm mắt của ba đứa nhỏ về tiền bạc.
Tư tưởng của ba đứa nhỏ lung lay.
“Chỉ có một điều kiện, kết hôn với chú!” Mục Lâm Kiên hờ hững nói.
Đôi mắt sâu thẳm đó nhắc đến Vũ Vân Hân lại lộ ra vẻ mê đắm cưng chiều, ngay cả Há Cảo đứng gần anh cũng bị mê hoặc.
Cậu ngượng ngùng cúi đầu: “Cháu sẽ không lấy chú!”
Ba người lắng lặng liếc mắt một cái: “Không phải nói eml”
Há Cảo cười khúc khích: “Hương vị của tiền là hương vị của bố, oa!
Há Cảo hiểu rồi! Hahahal”
Một tiếng bố rất ngọt ngào, rất êm dịu, rất dễ thương!
Gương mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên chợt cong môi.
Mặc dù biết Há Cáo không gọi anh là bố, nhưng khi nghe từ đó, anh vẫn luôn cảm thấy rất thân thương.
“Tổng giám đốc Mục, chúng ta phải làm rõ một số tình huống” Bánh Bao lý trí nói.
“Gửi cho chúng cháu mười triệu!” Màn Thầu không tin thể tin con người này.
Chỉ có Há Cảo hưng phấn nói: “Hai người kết hôn vậy còn chúng cháu thì sao?”
“Mang về chú nuôi!” Mục Lâm Kiên không do dự nói.
Cái này gọi là mang theo bọn họ ở trong lâu đài xa hoa đó sao?
Vây quanh là hàng trăm cô hầu gái và vệ sĩ đẹp trai?
Là nơi có thể ăn những món ăn ngon trên khắp thế giới khi nằm trên ghế sofa, cả đời chơi không hết những trò chơi, còn có những thiết bị điện tử cao cấp…
Dù sao khi nghĩ đến lâu đài của Mục Lâm Kiên, ba đứa nhỏ khó có thể không động lòng.
“Nếu chú có con thì sao? Chúng cháu sẽ bị đuổi ra ngoài à?” Bánh Bao sắc bén hỏi.
“Chúng cháu là anh cả, không cần biết sau này hai người sinh ra em bé hay em út, phải nói với chúng cháu bất cứ chuyện gì trước tiên.” Dục vọng chiếm hữu của ba đứa nhỏ kiên quyết bùng cháy.
“Đồng ý!”
Mục Lâm Kiên thản nhiên cất giọng, tùy tiện khiến người ta cảm thấy không đáng tin cậy.
Ba đứa nhỏ yên lặng nhíu mày: “Nhìn xem, hai người có con rồi thì không cần chúng cháu nữa!”
Bọn nhỏ buồn bã bĩu môi.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhướn mày, nhìn những đứa nhóc này chẳng lẽ anh lại nói sai gì sao?
“Bánh ga tô của chúng ta tới r Vũ Vân Hân tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm.
Bánh ga tô đã được giao tới trước cửa.
Cô bưng cái bánh kem lớn đi đặt lên bàn trà nhỏ trước mặt: “Tôi gọi bánh không lớn lắm, chắc là đủ ăn rồi!”
Ba đứa nhỏ khéo léo mở bưu kiện, lấy nến ra và thắp sáng.
“Tại sao lại là mười tám cây?” Mục Lâm Kiên đếm những ngọn nến trên chiếc bánh với vẻ mặt đầy khó hiểu “Phải là 3..”
Chưa kịp nói xong, bốn mẹ con tức giận lườm anh: “Phụ nữ mỗi năm đều mười tám, không hiểu sao?”
*..* Mục Lâm Kiên là người không bao giờ quan tâm đến tuổi tác của mình, anh bĩu môi không nói nên lời.
Những đứa nhỏ lấy từ trong hộp những chiếc mũ sinh nhật, sau đó đội cho nhau.
Chiếc mũ của Vũ Vân Hân là nữ thiên sứ thánh thiện còn ba đứa nhỏ là mũ thiên thần nhỏ, về phân Mục Lâm Kiên đang đợi người đội cho mình, cổ duỗi thẳng tắp, nhưng lại không thấy bốn mẹ con tuyệt tình kia đội cho anh “Được rồi! Tôi bắt đầu đếm một, hai, ba!” Vũ Vân Hân vui mừng nói.
“Của tôi nữa!” Mục Lâm Kiên chỉ vào vầng trán đẹp trai của mình.