Há Cảo ngày thường nghịch ngợm cũng không dám nói như vậy.
Bánh Bao lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, đứa em này thật dễ kích động, khó mà ngăn cản được.
“Nếu con không chủ động làm hòa với chú Mục Lâm Kiên, vậy mẹ sẽ tự tay ôm chúI” Vũ Vân Hân vừa nói như vậy, ba đứa nhỏ liền không bình tĩnh.
Màn Thầu chủ động dang tay: “Chú Mục Lâm Kiên, lại đây!”
Thân hình nhỏ nhắn, đây ngang ngược…
Câu thoại quen thuộc này giống hệt Mục Lâm Kiên gọi Vũ Vân Hân vào các ngày trong tuần, chỉ là “vợ” được đổi thành “Mục Lâm Kiên”
“Gọi chú qua đây, nghe không hiểu sao?” Màn Thầu thấp giọng, lạnh lùng nói.
Vũ Vân Hân không khỏi che miệng cười, dường như chỉ có Mục Lâm Kiên biết cô đang cười cái gì.
Không ngờ, Mục Lâm Kiên lại bị chính con trai của mình ra lệnh!
Mục Lâm Kiên lạnh lùng liếc nhìn, qua loa kéo khuỷu tay Màn Thầu, ôm cậu vào lòng.
Hơi thở đầy hormone của anh làm cho Màn Thầu biết được chính xác nhất về sự quyến rũ của một người đàn ông hơn là khi đã đọc hàng nghìn cuốn tạp chí.
Cái ôm của Mục Lâm Kiên mang đến một cảm giác thân thuộc và gần gũi khiến Màn Thầu không thể giải thích được, bàn tay nhỏ của cậu lặng lẽ choàng qua ôm lấy Mục Lâm Kiên.
“Anh đã nói ôm chú Mục Lâm Kiên siêu thích, các em lại không tin!”
Bánh Bao không nhịn được nói.
Há Cảo khinh bỉ: “Không phải chỉ là một người đàn ông mạnh mẽ sao, thích chỗ nào?
“Không. Người này không phải là một người đàn ông bình thường. Có cảm giác hơi giống bố”
Màn Thầu nói như vậy đã khơi dậy sự tò mò của Há Cảo.