Tổng giám đốc Lăng có ấn tượng với người phụ nữ này.
Anh ta nhíu mày lạnh lẽo nhìn, chỉ thấy Âm Nguyệt đột nhiên tiến đến bên tại anh ta: “Tôi là em gái của chị ta! Chuyện của chị ta, tôi hiểu rõ hơn bất kì ai! Hơn nữa, chị ta vốn dĩ cũng không phải tên Vũ Vân Hân, chỉ có điều chị ta cũng không khác gì gái đứng đường mấy, không tin anh cứ tìm chị ta tiêu ít tiền thử xem”.
Tổng giám đốc Lăng đạm mạc nhíu mày, hơi hoài nghi về lời cô ta nói.
“Sao vậy? Không tin à?” Âm Nguyệt còn đùa cợt cười khẩy: “Không thấy Mục Lâm Kiên muốn làm gì chị ta thì làm nhưng chị ta không từ chối mà còn đón nhận đó sao? Đó là bởi Mục Lâm Kiên không chỉ chi vài tỷ trên người chị ta, trước đó căn nhà ở cạnh bờ sống cũng đều là Mục Lâm Kiên mua cho chị ta, cho nên từ đầu đến cuối chính vì vậy nên anh mới không tìm được chủ thuê nhà đó. Hiện tại anh thử mua lại căn nhà chị ta đang ở, anh xem thử xem, lần sau lúc anh muốn làm gì thì làm thì Vũ Vân Hân có thể từ chối anh hay không? Tôi chính là không ưa cái vẻ lẳng lơ này của chị ta”
“Em gái đều đấm đá nhau như thế sao?”.
Âm Nguyệt lúng túng nở nụ cười cứng đờ, chột dạ nói: "Anh thích tin thì tin”
“Loại người đột nhiên xuất hiện như cô, dựa vào đầu mà tôi phải tin cô chứ?”
Nói thế nào tổng giám đốc Lăng cũng là một công tử bột, anh ta từng chơi qua nhiều phụ nữ hơn Âm Nguyệt biết nhiều, ý đồ kia của người phụ nữ này, sao anh ta lại không biết chứ?
“Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì vậy. Cứ tiếp tục làm chó liếm của anh đi!” Nói rồi, cô ta nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Hai chữ 'chó liếm gây ra đã kích vô cùng lớn cho tổng giám đốc Lăng.
Lúc đầu mình có biểu lộ vẻ nghi ngờ, bây giờ bị mắng như thế, thật sự cũng giống như chó liếm.
Anh ta nổi giận đùng đùng đi trở về phòng bệnh.
Bánh Bao đang mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt từ trong phòng đi ra: "Anh còn không đi giúp Mục Lâm Kiên làm ấm chăn?”
“Nhân tiện, bọn họ cũng không có cãi nhau về chuyện lúc nảy” Tổng giám đốc Lăng lấy thân phận là một khách VIP nói với Bánh Bao.
Bánh bao nuốt một ngụm nước bọt: “Quan hệ sẽ nhanh tan vỡ thôi, anh không cần lo lắng đầu”
“Mấy ngày nay anh làm chó liếm, có đúng không?”
Lời này làm cho Bánh Bao sửng sốt một chút, không nghĩ tới người đàn ông này đã khai sáng, biết mình bị đang làm chó liếm bọn họ.
Bánh Bao vội vàng quay người, ngáp một cái, dáng vẻ mông lung đi vào trong phòng.
“Em đừng đi, trả lời vấn đề của anh đã”
Tổng giám đốc Lăng cản cậu lại.
“Không phải nha! Chẳng lẽ anh không phải vì yêu thích tụi em nên mới chăm sóc tụi em sao? Chúng em quả thật rất thích anh!” Bánh Bao dùng vẻ mặt thành thật nói.
“Phải không đó?”
“Quả nhiên người lớn các anh chuyên môn nói đùa, chuyên môn lừa gạt mấy đứa trẻ ba tuổi chúng em”
Bánh Bao chứa một dáng vẻ tức giận bất mãn, liếc về phía anh ta, tức giận đi qua bên cạnh anh ta.