Nhất thời, toàn bộ hành lang giống như cách xa nhau một Thái Bình Dương, Vũ Vân Hân giống như bị con mình xem giống loại người như Mục Lâm Kiên mà cô lập cô.
Sau khi ăn cơm xong đã là rạng sáng.
Ba đứa bé không giống như ngày thường quấn quít kể chuyện cổ tích, mà tự mình nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Phòng bệnh yên lặng thiếu đi những màu sắc của mấy hôm trước, không có con quẩn theo thì luôn cảm thấy có gì đó thiếu đi.
“Nói chuyện với anh một chút.” Vũ Vân Hân kéo Mục Lâm Kiên đi ra khỏi phòng bệnh.
Tổng giám đốc Lăng hiu quạnh ngồi trong phòng bệnh, nhìn hai người đi ra khỏi cửa, cầm lấy điều khiển từ xa tắt âm lượng đi.
“Sau này mặc kệ là xảy ra chuyện gì, tôi muốn nhất định phải về đến nhà trước bày giờ tối” Vũ Vân Hân đi thẳng vào vấn đề.
Mục Lâm Kiên chán chường cau mày lại, cho nên chuyện tối nay cô trở về muộn tất cả đều đổ lỗi cho anh sao?
Vậy cũng trách anh hôm qua ra ngoài xã giao sao?
"Tôi không muốn làm cho bọn nhỏ buồn” Lời nói của Vũ Vân Hân rất dứt khoát, giống như dùng một khẩu súng không dính máu nhắm ngay tim của anh, bắn vài phát.
“Nếu như không có việc gì thì sau này tự tôi làm cơm tối là được rồi.”
Nói cho cùng, cố gắng của anh cũng không có ai nhìn thấy, bao gồm cả Vũ Vân Hân.
"Anh cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi đi!” Cô xua đuổi anh giống như một người hầu, Mục Lâm Kiên có lòng tự ái cạo đau lòng nhìn cô.
Đôi mắt bình tĩnh kia giống như muốn nhìn thấy cô, cô gái này không có trái tim sao?
Mỗi một câu nói ra lại có thể vô tình đến vậy.
“Về phần tiền này tôi sẽ bồi thường cho anh! Yên tâm đi!"
Đối với Vũ Vân Hân mà nói, Bánh Bao kéo cô về thực tế, cũng nhắc nhở cô.
Mục Lâm Kiên rất nguy hiểm.
Lúc nào anh cũng có thể tự tay chia rẽ một nhà bốn người của họ, thậm chí còn ép buộc dẫn con đi.
Trước kia, Vũ Vân Hân còn cảm thấy mình rất lý tính, đối mặt với Mục Lâm Kiên sẽ có chừng có mực, không biết bắt đầu từ lúc nào mà cô tham lam tình yêu của anh.
Bá đạo, mạnh mẽ yêu, làm cho cô bất tri bất giác mê luyến.
Thậm chí đêm nay còn từng nghĩ sẽ ở bên cạnh anh một đêm nữa.
Trước kia sở đã tiếp cận Mục Lâm Kiên chính là xem trong danh lợi với tiền tài của anh, bây giờ nhất định cũng phải như vậy.
“Tôi không phải ba của chúng sao?” Một giọng nói trầm thấp khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến.