“Bọn em muốn Búp Bê cơ!” Ba đứa nhỏ khóc nhìn tổng giám đốc Lăng.
“Các em tưởng tượng anh thành cô ấy không được sao" Vì để mấy đứa nhóc này không khóc nữa, tổng giám đốc Lăng cũng liều mạng. Lầm lấy tóc giả đội lên, tiện tay thoa son môi. “Bốn bỏ năm chính là Búp Bê của các em! Đúng không nào?”
Ba đứa nhỏ ngừng lại, hiện ra con mắt ngấn nước chớp chớp, đầu nhỏ tròn vo lắc lắc: “Không đúng! Anh không phải Búp Bê! Búp Bê không có xấu như vậy!”
Thật là! Dù sao ông đây cũng là tổng tài tài sản hơn trăm triệu, sắm vai mẹ cho các em, các em còn dám ghét bỏ.
“Vậy thì các em tưởng tượng một chút đi!”
“Không thể tưởng tượng nổi” Ba đứa nhỏ nhíu lông mày: “Xin anh đừng làm bọn em buồn nôn lúc bọn em đang đau lòng nhất, khổ sở nhất”
".." Tổng giám đốc Lăng buồn bực đến muốn chửi tục.
Tính cách của ba đứa nhỏ này giống hệt Mục Lâm Kiên khi còn bé.
“Các em tự chơi đi, anh không tham gia nữa!”
Qủa nhiên là chơi với phụ nữ vui hơn chơi với con nít nhiều.
"Tại sao anh có thể không chịu trách nhiệm như thế” Ba đứa nhỏ vểnh miệng nhỏ lên, nước mắt từ khóe mắt nhỏ xuống. Tổng giám đốc Lăng nhìn bên ngoài trời tối lại vắng người, không yên tâm bỏ lại ba đứa nhỏ này.
“Nếu anh dám bỏ lại bọn em, không để ý tới, sau này mỗi ngày bọn em đều nói xấu anh trước mặt anh” Ba đứa nhỏ còn vương mùi sữa uy hiếp nói.
Tổng giám đốc Lăng im lặng.
Ba đứa này là quỷ à?
Thế mà dám dùng cái này đến uy hiếp anh ta!
Anh mất hứng đi về phòng khách, chú ý đến bàn ăn đầy ắp thịt: “Các em muốn ăn thịt nướng?”
“Vâng” Ba đứa nhỏ đồng thanh gật đầu.
"Vậy tại sao không ăn?"
Ba đứa đứa nhỏ lặng lẽ liếc nhìn: "Bọn em mà biết nướng thì cũng không để đến bên giờ.”
"Không phải có đầu bếp à?"
"Bọn em tưởng là Búp Bê sẽ về, cho nên..." Vừa nhắc tới Vũ Vân Hân, ba đứa nhỏ lại bị kích động, nước mắt không nhịn được mà tương ra.
"Được rồi được rồi! Đừng khóc! Để anh làm cho các em ăn."
Bọn nhỏ chất vấn nhìn lại anh: “Mục Lâm Kiên nấu cơm vô cùng khó ăn, bạn của chú ấy chắc cũng không tốt hơn đâu!”
Vừa mới dứt lời, một bóng người cao to đứng tại cổng.
Bộ áo choàng tắm rộng rãi quả thật quá sáng chói làm lóe mắt ba đứa nhỏ: "Oa! Cơ bắp thật đáng khen! Còn hơn của các cô gái!”
Tổng giám đốc Lăng ngẩng đầu lên, sợ hãi và thán phục.
“Em đi! Anh có thể mặc quần áo tử tế rồi hãy đến không!”
Khuôn mặt Mục Lâm Kiên lạnh lùng, ngạo nghễ đi đến, Vũ Vân Hân đi theo phía sau.
Cái này, bốn người đàn ông trước mặt không có tâm trạng.
Ba đứa nhỏ tức giận trừng mắt: "Hóa ra mẹ về muộn như vậy là vì đi hẹn hò với đàn ông?”
Tổng giám đốc Lăng tức giận bất mãn: "Hóa ra anh mặc bộ quần áo này là vì đi hẹn hò với phụ nữ?”
Mục Lâm Kiên cùng Vũ Vân Hân đứng ở giữa phòng bệnh.
Đối mặt với sự chất vấn của cả bốn người đàn ông này, Vũ Vân Hân rất là xấu hổ.
Về phần Mục Lâm Kiên thi bình tĩnh phải đi vào phòng bếp, mở lò lô.