Vũ Vân Hân vội vã đi ra văn phòng, Vũ Thư Anh luôn ngồi trong phòng làm việc của thư ký chú ý tới bóng dáng của cô. Cô ta cầm lấy dao gọt trái cây, đang muốn theo sau. Một người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng vượt lên trước cô một bước.
Cả người cô ta ngạc nhiên.
Hoàn toàn không ngờ là lần này Mục Lâm Kiên lại đi tới với cách ăn mặc này.
Tóc còn ướt, nước chảy xuống dưới, người mặc áo choàng tắm rộng rãi, cổ áo xẻ tà hoàn toàn có thể nhìn thấy cơ bụng số cô la của anh.
Với khuôn mặt kiềm chế nhìn xuyên qua cửa kính, Vũ Thư Anh thật ngưỡng mộ.
Nhưng khi Mục Lâm Kiên đứng trước thang máy nắm tay Vũ Vân Hân.
Đó là cảnh cô ta nằm mơ cũng muốn có. Nhưng Vũ Vân Hân lại không thấy thế mà gạt tay anh ra, một mình bước vào thang máy.
Mục Lâm Kiên chẳng những không giận còn đi theo sát.
Rốt cuộc người phụ này có gì hấp dẫn mà khiến người đàn ông này phải thất điên bát đảo.
Cô ta trở về chỗ ngồi, nhìn giám sát.
Ánh mắt của Mục Lâm Kiên luôn không ngừng đặt trên Vũ Vân Hân,
Chỉ thấy Vũ Vân Hân không ngừng lảm nhảm: "Thật là, sớm biết đã tỉnh dậy sớm một chút! Đều tại anh!”
Cô bắt đầu hờn dỗi đưa lưng về phía anh.
Mục Lâm Kiên ôm lấy cô từ phía sau: "Xuyt!"
Hai người rất thân mật hôn nhau, tựa như cả nhà cao ốc này chính là thế giới của hai người, bọn họ muốn làm gì thì làm. "Đáng ghét!" Vũ Vân Hân nũng nịu nũng nịu, Vũ Thư Anh nghe thấy mà nổi lòng muốn giết chết. Tờ giấy trên mặt bàn bị cô ta xé rách, từng mảnh vụn rơi đầy xuống đấy. Cô ta tiếc vừa rồi đã không lập tức đi theo sao.
Thang máy đi xuống lầu một, hai người nắm tay nhau đi ra ngoài.
Vũ Thư Anh đố kị đến mức làm đầu óc choáng váng, cô ta không dám đi đổi chất thắng mặt, cho nên một mình đi lên tầng mười ba.
Nếu là tức giận thì cô ta dám.
Vừa đi ra khỏi thang máy đã đi thẳng đến bàn làm việc của Vũ Vân Hân.
“Tiện nhân đáng chết! Ai cho cô cậu dẫn người đàn ông của tôi!” Cô ta cầm lấy cây bút đánh dấu, tức giận viết hai chữ "Tiên nhân” xuống mặt bàn.
Chữ còn chưa viết xong, đèn trong toàn bộ văn phòng lóe lên một cái.
Không khí âm trầm đột nhiên tràn ngập ra.
Đột nhiên thoáng qua trong đầu mới phát hiện cái bàn cô ta đang viết không phải cái bàn Vũ Vân Hân dùng mà là cái bàn Ninh Uy từng dử dụng.
Cô ta sợ đến mức tay không ngừng run rẩy, hoảng sợ trợn to hai mắt, nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng.
“Không phải tôi! Không phải tôi!” Âm thanh thảm thiết vang lên khắp hành lanh trống rỗng.