Bệnh viện này lag bệnh viện của quý tộc, căn tin mở suốt 24 tiếng đồng hồ, nhưng giá đúng thật quá mức đắt đỏ!
Vũ Vân Hân nhìn lướt qua một lần trên menu.
Món thấp nhất cũng mất 50 nghìn một phần.
Bình thường lúc cô dần mấy đứa bé đi ăn, dù đắt hơn nhiều cũng không sao, nhưng nếu một mình đi ăn cơm, có thể tiết kiệm được thì cũng nên tiết kiệm.
“Xin hỏi cô muốn ăn gì ạ? Chúng tôi vừa vận chuyển được miếng bò bít tết thượng hạng của Úc bằng đường hàng không, vô cùng tươi mới, đường vân hình bông tuyết cực kỳ tươi ngon nhiều dinh dưỡng...”
"Không cần đâu! Tôi muốn một món bình thường với một chén cơm trắng là được.” “Vâng. Tổng cộng 60 nghìn!”.
Một chén cơm trắng à có giá 10 nghìn!
“Vậy tôi có thể chỉ lấy cơm, không gọi thức ăn được không?"
Lấy về rồi cho chút dưa muối vào ăn là được.
"Thật có lỗi, ở đây chúng tôi không bán một mình cơm không ạ?
“Được rồi! Vậy rau xanh với cơm nhé!”
Vũ Vân Hân quay người nhìn về phía cửa, chỗ này có chút vắng vẻ, mới bảy giờ tối mà gần như tất cả cửa hàng đều đã đóng cửa, cũng không thấy bóng dáng ai.
Mỗi phòng trong bệnh viện này được trang bị thiết bị vô cùng đầy đủ, còn có cả mấy chăm sóc như điều dưỡng riêng, chỉ cần có tiền, chuyện khó gì cũng có thể giải quyết, cho nên trời tối đã cảm thấy vô cùng quạnh quẽ, cũng không có mấy người đi lại, phần lớn đều ở trong phòng bệnh xa hoa của mình.
“Cô ơi, rau xanh và cơm của cô
Rau được bưng lên rồi.
Tính ra cũng chỉ được có mấy miếng súp lơ, Vũ Văn Hân vừa nhìn đã bất đắc dĩ thở dài.
Cô đổ nước rau vào trong cơm, sau khi quay quấy cái thì ăn thử một miếng.
Nhạt nhẽo vô vị.
Nhưng thế này cũng mất 60 nghìn rồi, dù khó ăn hơn nữa cũng phải ăn cho hết.
“Ai cho phép em ăn những thứ này hả?”
Không biết từ lúc nào, Mục Lâm Kiên đã đi đến bên cạnh cô, kéo ghế rồi ngồi một bên.
Sau lưng còn chuẩn bị cho cô món súp và món cô thích năm nữa.
Đồ ăn vẫn chưa bưng lên nhưng Vũ Vân Hân đã ngửi thấy mùi vị thơm nức của món thịt kho tàu yêu thích.
“Ăn súp trước đi.”
Mục Lâm Kiên lấy cơm trước mặt cô đi, sau đó chuyền sắp đến gần bảo cô ăn trước.
Mùa đông lạnh như vậy không ăn chút cảnh nóng hổi thì sao mà chịu được.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vì lạnh của cô, Mục Lâm Kiên đau lòng chết đi được.
“Tan làm nhớ nói với tôi đấy”
“Không phải anh đang ở công ty sao?” Vũ Vân Hân nghi ngờ hỏi.
“Không phải!”
Hôm nay anh đã đưa hết tài liệu đến bệnh viện rồi.
“Thật ra không cần làm phiền đến anh nữa đâu! Tôi có thể chăm sóc tốt cho bọn nhỏ”