Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 552: Hai người đàn ông






Bánh Bao không hiểu sao mặt mình lại đó tới tận mang tai, chẳng lẽ hai người đàn ông này đang làm chuyện gì không thể miêu tả được sao?

Thấy thế nào đi nữa thì cũng cảm thấy Mục Lâm Kiên là một người tổng tấn công! Còn anh Lăng chính là M bé bỏng!

Nằm sấp xuống!” giọng nói cường thể của Mục Lâm Kiên truyền đến.

Bánh Bao dừng bước chân bé nhỏ lại.

Dưới sự lo lắng thốt tim, cậu cuối cùng cũng đi đến trước cửa phòng ngủ. Bàn tay bé nhỏ đầy thịt đặt trên cửa, nhẹ nhàng đẩy ra. Chỉ thấy Mục Lâm Kiên đang cởi trần, cơ bắp cường tráng, đường cong trên từng cơ bắp đều vô cùng đẹp đẽ cân đối.

Tràn ngập hormone đàn ông, làm cho Bánh Bao nhỏ bé mới tí tuổi được mở rộng tầm mắt. Cậu biết Mục Lâm Kiên rất ngầu, nhưng không ngờ lại đẹp trai đến mức gào ghét thế này. Con nai trong lòng cậu bắt đầu chạy loạn, lập tức có gan muốn đến phòng tập thể thao để tập đầm sắt.

Còn về phần Lăng ca đang nằm trên giường lớn thét chói tai...

"Keng!"

Một chiếc bình thủy tinh rơi xuống đất phát ra âm thanh cái làm Bánh Bao sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, cả người đang dần sửng sốt.

Nhất thời, cả căn phòng này lập tức yên tĩnh lại.

Hai người đàn ông đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào.

Bánh Bao vội vàng thả hộp quà nhỏ trong tay xuống, sau đó xông ra ngoài.

Đôi chân ngắn của cậu vẫn chỉ là đôi chân ngắn!

Một bước của Mục Lâm Kiên dài bằng bốn bước cậu đi!

Bàn tay lớn đột nhiên bắt lấy cổ áo cậu nhóc, cả người nhỏ bé bị kéo lên trên không trung.

"Thả cháu ra!” Bánh Bao giãy dụa.

Cơ thể nhỏ bé bị treo lơ lửng giữa trời, cánh tay hữu lực của Mục Lâm Kiến vững vàng nắm chặt quần áo cậu nhóc: “Cháu tới tìm chú à?”

Tuy bây giờ anh đang lạnh mặt như thế, nhưng trong lòng lại sùng sục không thôi.

Dù sao cũng là con trai ngoan đến tìm mình

"Không phải!” Bánh Bao dùng hai chân đạp lung tung trên không trung, cậu nhóc làm thế nào cũng không tránh được khỏi tay Mục Lâm Kiên: "Thả cháu xuống”

“Vậy cháu tìm ả đàn bà kia à?”

Vừa dứt lời, tổng giám đốc Lăng mặc áo tắm đi ra, nhìn thấy tổ yến trên sàn nhà thì nói: “Là bé con đáng yêu đưa tới hả?”

Ánh mắt ghen ghét kia của Mục Lâm Kiên nhìn chằm chặp hộp quà được đóng gói quen thuộc kia: “Vũ Vân Hân bảo cháu đưa tới hả?”

“Vâng! Đưa cho anh Lăng!”

Mục Lâm Kiên không vui nhíu mày: “Sao lại đưa cho anh ta? Của chú đâu?”

Trong đôi mắt lạnh lùng thâm trầm kia rõ ràng mang theo chút không hài lòng, bàn tay vặn lại, suồng sã buông một ngón tay ra trước.

Bánh Bao rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình đang bị mất cân bằng, với độ cao hơn một mét bảy kia, cậu nhóc thật sự sợ mình sẽ té xuống mất.

“Không có a!” giọng nói cậu bé run lên, hai mắt vội vàng nhắm lại, không dám nhìn xuống sàn nhà.

“Đây là đồ tốt đấy...! Gíup đàn ông tăng cường, hùng tráng....” Một đống chữ đằng sau làm tổng giám đốc Lăng phải bật cười ầm lên: “Ai không biết, còn tưởng Vũ Vân Hân đang tỏ tình với tôi đấy!”

Mặt lạnh của Mục Lâm Kiên âm trầm đến đáng sợ, phẫn nộ níu quần áo Bánh Bao lại: “Vũ Vân Hân có ý gì thế?”

Âm thanh này được nặn ra từ trong kẽ răng anh, người nghe được cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

chapter content