“Anh đừng tới đây. Tôi cho anh biết. Anh mà tới gần nữa…
tôi sẽ không nương tay với anh đâu.”
Vũ Vân Hân thấy tình hình không ổn, cầm lấy cây chổi chỉ vào Mục Lâm Kiên.
Ba bé con to gan đứng trước mặt Vũ Vân Hân: “Không cho phép bắt nạt búp bê của bọn tôi.”
“Không thể chia tay” Mục Lâm Kiên thở hồng hộc, ánh mắt kiên định nhìn Vũ Vân Hân.
Cô sững sờ.
“Nếu mấy cái này không đủ, vậy tôi bảo người chuyển cả trung tâm thương mại qua cho em. Hơn nữa, em muốn cái gì tôi cũng cho em. Tài sản, công ty cũng được, chỉ cần em không chia tay, tôi sẽ cho em tất cả”“
Ba bé con kinh ngạc trợn tròn hai mắt, trong đầu bắt đầu tính toán tài sản của Mục Lâm Kiên, nghe cho dù có gãy hết hai chân cũng không phải lo cơm áo mười đời, bây giờ đang đưa tới trước mặt bọn họ.
“Lỗi của tôi” Tất cả vâng sáng của Mục Lâm Kiên biến mất, hèn mọn đến chật vật: “Không chia tay. Được không?”
Cả người Vũ Vân Hân ngơ ngác.
Đây là thao tác gì thế?
Nhìn thấy cô không lên tiếng, trong mắt Mục Lâm Kiên lộ ra lo lắng.
“Tôi có nói chia tay gì đâu.”
“Bởi vì hai người hoàn toàn không ở bên nhau.” Há Cảo ở bên trong bập bẹ bổ sung.
Hai em ở bên cạnh nhanh chóng che miệng cậu, cái này càng nói càng loạn.
Tỉnh thần cả người Mục Lâm Kiên sa sút, ánh mắt đang lo lắng quay lại vẻ lạnh lùng.
Hóa ra tất cả mọi chuyện đều do vai diễn là anh đóng.
Đồ trong tay bị anh buông ra, rơi xuống sàn nhà.
Đôi mắt sắc bén của Mục Lâm Kiên khẽ run, không hiểu sao trái tim như đang bị chặn lại.
“Em đang lợi dụng tôi? Đúng không?”
Thật ra từ khi Vũ Vân Hân tiếp cận anh, anh đã từng nghe thấy bọn nhỏ nói như vậy.
Ba đứa vẫn còn nhỏ nên không biết nói dối, cho nên giấy không thể gói được lửa.
Vũ Vân Hân không nói lên lời.
Mục Lâm Kiên thất vọng đến cực điểm.
Ba bé con yên lặng đứng đấy, áy náy cúi thấp đầu.
Bị Mục Lâm Kiên vạch trần, cực kỳ giống như đã làm chuyện gì đấy rất xấu.
“Rất xin lỗi” Ba từ nhợt nhạt, yếu ớt bật ra khỏi miệng Vũ Vân Hân.