Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 506




Vũ Vân Hân cầm trong tay quần cho em bé ba tuổi, nhìn mắt nhìn Mục Lâm Kiên cao lớn trước mặt: “Anh mặc được?”

Mục Lâm Kiên im lặng liếc mắt.

“Chắc chỗ này do nhà anh mở quá, tôi thích cái nào thì cầm cái đấy, tôi không giống với anh, đi ra khỏi cửa này tôi sẽ không trả tiền đâu”“

Nói cho cùng, cô chỉ không muốn chọn quần áo cho anh ta thôi.

Mục Lâm Kiên nhìn bộ dạng điên cuồng chọn quần áo trẻ con, ghen tuông gấp bội, lạnh giọng ngạo nghễ: “Không được đặt đồ dùng trẻ em lên kệ”

Hạ lệnh vô lý, mấy chị nhân viên phục vụ lập tức dọn sạch kệ đồ cho trẻ em, kể cả mấy cái trong tay Vũ Vân Hân.

Vũ Vân Hân nóng nảy: “Này. Anh…” Dù sao anh cũng là bố của con mà.

Cả ngày so đo với ba em bé kia thì có gì hơn người?

Mắt thấy tất cả đồ vật bị dọn đi, Vũ Vân Hân vội vàng làm nũng: “Lâm Kiên, I love you.”

Một câu tình tứ không tim không phổi lại khiến Mục Lâm Kiên hờ hững nhếch mày: “Tôi không yêu em”

Anh cầm lấy quần áo nữ Vũ Vân Hân đã chọn dưới sàn nhà, lôi kéo Vũ Vân Hân đi về phía cửa.

“Này. Tôi còn không chưa đi dạo đủ. Không mua cho con thì mua cho tôi cũng được mà. Này.”

Chỗ này toàn mấy thương hiệu có tên tuổi lớn đứng đầu, tùy tiện bán đi một hai món cũng lời được một số lớn.

Vũ Vân Hân lưu luyến nhìn cửa lớn xa hoa, không biết lần tiếp theo sẽ là lúc nào.

“Nam nữ chính trong tiểu thuyết người ta không thế này.

Nam chính đều rất hào phóng, bao toàn bộ cửa hàng để cho người ta tùy tiện chọn” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách, trơ mắt nhìn trung tâm thương mại dần dần rời xa qua cửa sổ xe.

“Tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết người ta rất hào.

phóng, đưa nhà đưa xe, hận không thể đưa toàn bộ tài sản cho.

nữ chính người ta” Cô quay sang, tức giận nói: “Đâu ra loại tổng giám đốc bá đạo keo kiệt như anh, lấy thêm mấy bộ quần áo trẻ con thôi mà đã đuổi người ta đi. Tôi không hiếm lạ gì mấy cái này, anh cầm đi đi. Hừ”“

Vũ Vân Hân bắt đầu hờn dỗi, ném mấy túi quần áo với túi xách vào ngực Mục Lâm Kiên.

“Ừ”’ Anh thẳng thắn trả lời.

Chỉ thấy anh nhận đống đồ chơi kia rồi gọi điện thoại cho Lục Tâm: “Mấy cái túi xách này với…”

“Mục Lâm Kiên.”

Vốn còn muốn anh đến dỗ dành, ai biết tên này lại làm thật.

Bên trong cộng lại thể nào cũng đến mấy trăm vạn, sao có thể để Lục Tâm được lời.

Cô nhanh chóng cầm về: “Tôi chỉ tức giận thôi, bây giờ không tức giận nữa.”

Tay còn chưa chạm tới cái túi, kết quả đã bị một tay Mục Lâm Kiên giật lại: “Đã bảo không cần nữa còn gì, còn cầm làm gi”

“Nói đùa đấy, đừng coi là thật”

“Không buồn cười.”

Mục Lâm Kiên cư: nh nghiêm mặt.

Quỷ hẹp hòi chết Vũ Vân Hân hao tâm tổn trí nhíu mày, lấy tay vỗ trán lại tức giận.

“Anh cứ như vậy thì không có bạn gái được đâu: Cô lầm bầm.

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn chăm chằm: “Bạn trai bảo cô chọn mấy bộ quần áo cô cũng không muốn, cần loại bạn gái như này để làm g Anh ngạo nghễ để khuôn mặt tuấn tú đến gần, nắm cằm cô: “Tôi có chút bất mãn với em”

“Vậy chia tay thôi.”

Một câu nói nhảm bật ra khỏi miệng Vũ Vân Hân, lập tức mặt lạnh của Mục Lâm Kiên âm trầm xuống.

Bàn tay đang năm buông ra.

Hai người ngồi đó, không có nói thêm bất cứ câu nào.

Khoảng trống ở giữa như thể biển rộng.

Xe đi đến dưới tầng khu nhà cho thuê.

Vũ Vân Hân mở cửa xe, không nói câu nào xuống xe, không quay đầu lại mà đi lên phía trước.

Cô cũng không cầm đống đồ trên xe đi.

Chỗ ngồi trống rỗng, không hiểu sao trong lòng Mục Lâm Kiên hơi cay cay.

Anh lẳng lặng ngồi yên vị trí cũ, nhìn Vũ Vân Hân biến mất trong tâm mắt.

“Tức giận?”

Giọng nói trầm thấp từ tính khiến lái xe ngồi ở vị trí ghế lái sững sờ: “Đúng vậy. Tổng giám đốc Mục”

“Thật nhỏ mọn”

Lái xe xấu hổ, cả gan nói một câu: “Thật ra con gái chỉ cần dỗ dành một chút. Nếu không…”

“Nếu không cái gì?” Đột nhiên tim Mục Lâm Kiên xiết chặt.

“Thật sự chia tay.”