Lê Thu từ dưới lầu đi lên đã thấy một nhóm vệ sĩ đứng trước nhà bà.
“Bên trong không có ai ở đâu!”
“Trong này không phải có một người phụ nữ họ Lê ở sao?” Vệ sĩ so sánh thông tin trên tài liệu, nghi ngờ hỏi.
“Chuyển đi rồi, sau khi con trai bà ấy chết thì liền chuyển đi.” Vệ sĩ theo bản năng chú ý đến người phụ nữ trước mặt: “Bà là người thuê căn nhà này?”
“Không phải! Tôi ở căn bên cạnh! Tôi chỉ đến đây để lấy quần áo, bởi vì cửa trên mái nhà chúng tôi không thể mở được, chỉ có thể chạy đến đây để phơi quần áo”
Nói xong, Lệ Thu giả bộ đi lên lầu.
Vệ sĩ nhạy bén lập tức gọi cho anh em trên lầu: “Trên lầu có quần áo nào đang phơi không?”
“Có!”
Nghe được giọng nói phát ra từ bộ đàm, vệ sĩ cuối cùng cũng thả lỏng cảnh giác.
“Các người từ đầu đến? Đến đây làm gì? Thật ngầu!” Lê Thu giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
“Chỉ là có việc thôi! Mời bà lập tức đem quần áo trên lầu về đi, đến buổi chiều, căn nhà này không thể tùy tiện vào được!”
“Là bán rồi sao?” Lê Thu giả vờ là một người hàng xóm nhiệt tình và tò mò
“Ừm!”
“Thật đáng tiếc!” Cảm xúc của Lê Thu sắp không khống chế được nữa, cảm xúc đè nén dâng lên trong lòng, hốc mắt đỏ bừng.
Vì không để lộ ra chân tướng, bà cứng rắn ép mình kiềm nén: "Những thứ đó không bị hỏng đúng không!"
“Bà cần chúng sao?” Vệ sĩ thấy bà ấy đứng đó cứ nhìn chằm chằm vào những thứ trong nhà.
“Không cần!”
Lê Thu nhàn nhạt lắc đầu, quay mặt đi, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Bà căn bản không cần, bà hiện tại ngay cả chỗ ở cũng không có.
Khu dân cư này là nơi có thể ở lại, một vài tháng trước đây, nhiều người thuê nhà không tìm được chủ nhà, một số người thuê nhà muốn dọn đến ở cũng không có cách nào nhận phòng
Như thể nơi này chỉ có người đi ra ngoài, không có người dọn vào.
Bà nhìn lên lầu, thù này mà bà không báo, bà thật có lỗi với con trai đã chết của bà, dù thế nào cũng không thể đánh rắn động có được.
“Ầm ầm ầm...”
“Nhìn kìa! Lê Thu kìa!”
Đứa nhỏ ở lầu ba tình cờ mở cửa sổ và nhìn thấy Lê Thu đang ngồi xổm ở trong góc toà nhà.