Ba cậu cảnh giác theo dõi camera, là vị đầu bếp kia.
Anh mang theo ba vị trợ lý, cho nên ngoài cửa tổng cộng có bốn người.
“Sao không mở cửa?” Há Cảo nghi hoặc nhìn về phía Bánh Bao.
“Từ từ! Để ngừa bất trắc!”
Bánh Bao đi đến trước cửa: “Mật mã!”
Ngoài cửa đầu bếp đang nghi hoặc, sủng nịnh cười cười: “Ngày hôm qua không phải đã tới sao? Tôi thấy các cậu thật đẹp trai!”
Xưng hô xấu hổ này, làm cho ba vị trợ lý phía sau không nín được cười.
Đầu bếp vô cùng bất đắc dĩ, đây là ba cậu chủ dạy cho hắn, nói là mật mã.
“Gặp nguy hiểm?” Đầu bếp đang thái rau dừng lại, mắt lạnh liếc nhìn.
“Người thái rau không được nói, chúng cháu sợ!”.
Ba cậu thầm nghĩ vừa rồi bộ dáng Lê Thu cầm dao, bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Đầu bếp đành phải đem đồ ăn xử lý tốt, thấy ba cậu lùi về phía sau, không nhịn được nở nụ cười: “Rốt cuộc làm sao vậy?”.
Rõ ràng trên mặt bọn cậu là sợ hãi, chính là buồn cười với hành động, làm cho bọn cậu không hiểu sao lại gây cười.
“Không cho cười, thật sự rất đáng sợ!” Màn Thầu đem thu hình lại rồi đưa cho anh ta xem.
“Xem cháu cùng chú Mục ăn sáng, bảo chú phái người lại đây, bảo vệ chúng cháu! Nhất là búp bê, búp bê đã không có, các chú phải bảo vệ cháu”
Nghe thế, bốn anh trai cười ngây ngô: “Chúng tôi chỉ phụ trách nấu cơm, về sinh hoạt cá nhân của Mục tổng chúng tôi không quản được! Xin lỗi!”.
Ba cậu ủy khuất bĩu miệng, cứng nhắc đem máy tính đến trước mặt bọn họ: “Người nói, đáng sợ không thể sợ! Nếu lúc ấy cửa bị đẩy ra, các chú sẽ không nhìn thấy sự đáng yêu của chúng cháu! Nếu không các chú ở lại, bảo vệ chúng cháu?”
Vốn là đến nấu cơm, những đầu bếp lại đây, hiện tại biến thành toàn bộ thời gian.
Mục Lâm Kiên nhìn thấy tin tức của ba đứa nhỏ ở công ty.
Chính là bởi vì bữa sáng lần trước, ba tên nhóc này đem đầu bếp của anh lấy đi rồi.
“Ít nói nhảm! Hôm nay tất cả người cho thuê đều dọn cho tôi.”
Lập tức, Vũ Hân Hân ở lại sửa sang lại tòa nhà làm cho tất cả người cho thuê đều dọn đi.
Trong đó, bên phòng bên trái tầng hai, vệ sĩ gõ cửa một tiếng đồng hồ, đều không có người đáp lại.