Vũ Thư Anh hoảng hốt khởi động xe: “Đừng đến đây, cô còn đến gần nữa thì tôi sẽ đâm chết cô”
Hai tay năm chặt lấy tay lái nhìn về phía người đang đi về phía này, chân lập tức giẫm ga lái xe về phía trước. Ánh sáng đèn xe rất chói mắt.
Minh Hiểu vội che mắt lại: “Ai đấy! Có bệnh à”
“Vũ Vân Hân mà lại muốn giết chết người ta vậy, thật là dọa chết tôi rồi”
Một người đàn ông trung niên nói chuyện lại mang theo giọng nức nở, yểu điệu hoàn toàn khác với Minh Hiếu nhìn thấy hàng ngày.
“Xin lỗi, tôi không biết là anh, bời vì tôi cảm thấy có người đang theo dõi tôi”
Ông nói như vậy! Thật đúng là nếu không phải vì đánh cuộc với một khách hàng bị thua thì tôi đã không mặc trang phục nữ đi làm thế này đâu”
Vũ Thư Anh nghỉ ngờ: “Hôm qua tôi cũng nói vậy sao?”
“Phí lời! Từ khi tôi mặc đồ nữ cô cứ đi theo tôi suốt, đừng tưởng tôi không biết nhé, lúc ra khỏi phòng họp ngày hôm qua cũng vậy”
Vũ Thư Anh không có chút ấn tượng nào chỉ cảm thấy mình nhìn thấy hoàn toàn là Vũ Vân Hân mới đúng chứ, rõ ràng là mình nói chuyện với Vũ Vân Hân mà sao lại là Minh Hiểu được.
“Thôi đi, thật là hết nói nổi! Làm tôi tức chết mà” Tóc giả của Minh Hiểu không thể đội lên được nữa nên nóng nảy kéo tóc dài: “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, đúng là gặp phải ma mà”
“Anh cũng nhìn thấy ma sao?”
Dáng vẻ Vũ Thư Anh rất khủng hoảng, có vẻ không được bình thường.
“Đây là bạn học của tôi, cô đi khám bác sĩ tâm lí đi! Cô nhìn quầng thâm mắt của cô đi, chắc là do mất ngủ nhiều đấy. Nếu như không làm việc gì có lỗi với lương tâm thì chắc là có vấn đề rồi” Minh Hiểu nói với vẻ hiểu rõ rồi ném danh thiếp cho cô ta.
Vũ Thư Anh vốn tưởng là mình chỉ cần từ từ sẽ ổn nhưng sau khi nhận tấm danh thiếp này lại có chút khó có thể chịu nổi. Cô ta thật sự bị bệnh sao?
Thật sự không phải là Vũ Vân Hân sao?
Nhìn vào camera giám sát của tầng mười ba thấy Hoàng Linh đang bận rộn một mình khuân khuân vác vác từ sáng đến giờ còn chưa được uống giọt nước nào vào bụng, cuối cùng cả người nằm bò trên bàn.
“Hoàng Linh mà chết thì người tiếp theo sẽ là cô! Tôi sẽ chờ cô ở cầu thang bộ, lúc nào đến đẩy tôi chết cũng được hết”
Những con chữ quỷ dị làm cô ta không nhịn được nhìn về phía cầu thang bộ dưới cửa kính, đúng là có nhìn thấy Vũ Vân Hân đi qua.
Cô ta vội vàng day mắt. Minh Hiểu đang mặc bộ váy đó cũng đúng lúc đi ngang qua.