Ba đứa trẻ nói có đầu có đuôi rất hợp lí, vốn là mở cuộc họp chiến lược sao giờ lại biến thành phân tích tình cảm rồi?
Vũ Vân Hân thật là khâm phục bọn nhóc: “Các con như vậy làm mẹ không muốn đưa các con đi ăn thịt nữa”
Nghe đến thịt ba đứa trẻ liền quay trở về chuyện chính: “Búp Bê, ha ha, có gì cứ từ từ nói. Chẳng phải chỉ là dọa nạt đồ ngốc Vũ Thư Anh để thêm vào mấy vị trí, sau đó điều chuyển người đến tổ năm sao? Việc này chúng con hiểu mà. Trước giờ tan làm hôm nay chúng con sẽ làm cho Vũ Thư Anh chủ động ra thông báo này. Đến lúc đó mẹ nhớ đặt trước lẩu mãnh nam nhé!”
Vũ Vân Hân đắc ý nhếch môi: “OK, không vấn đề, cô Vũ bây giờ cần ra ngoài rồi các con ngoan ngoãn ở nhà, nhớ quý trọng một tuần này, tuần sau các con tiếp tục đi trường mẫu giáo cho mẹ”
Nghe đến trường mẫu giáo ba đứa trẻ giống như là sấm sét đánh phải vậy.
Mục Lâm Kiên lúc này đang ngồi trên xe vừa nhìn thấy tin nhắn này không nhịn được nhếch mồm.
Đây là đang muốn gây chiến nội bộ sao?
Ngón tay thon dài nhẹ ấn xuống gửi đi “1”
“0a, kim chủ đồng ý rồi, chúng ta không cần đi mẫu giáo nữa rồi, yeahl”
“Hi, chào buổi sáng”
‘Vũ Vân Hân vừa xuống xe thì nhìn thấy Vũ Thư Anh.
Sự xuất hiện của cô giống như ma vậy làm cho Vũ Thư Anh nhớ lại cảnh ngày hôm qua “Gô… ” Cô ta ngây người tại chỗ.
“Nụ cười của Vũ Vân Hân dần biến mất, khi quay người vào thang máy mang theo vẻ âm u, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Đi chết đi”
Giọng nói của người con gái có phong thái cầm đầu chậm rãi vang lên trong bãi đỗ xe vắng lặng.
Một cảm giác lạnh lẽo kì lạ kéo đến làm chân Vũ Thư Anh mềm nhũn.
Cô ta không dám tiến lên chỉ giương mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.
Đúng là ma mà! Vừa chính xác vừa chân thực.
Lúc này tiếng bước chân giày cao gót từ một phía khác vang lên.
Quần áo giống hệt, hóa trang giống hệt, thân hình cũng gần giống.
Cô ta sợ hãi vội ngồi vào trong xe, cúi thấp đầu lén nhìn bóng lưng người mặc bộ đồ màu xám kia.
Mái tóc dài dày buông xuống, giày cao gót lòe loẹt bước từng bước, cơ thể uốn éo, cuối cùng vẫn dừng lại trước bãi đỗ xe, soi cửa kính xe chỉnh sửa lớp trang điểm.
‘Vũ Vân Hân… vừa rồi chẳng phải đã xuất hiện rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện nữa vậy?
Cô ta bỗng nhiên không phân biệt được nữa!
Thần trí rối loạn làm cô ta ruột gan rối bời, hai tay ôm đầu: “Đừng đeo bám tôi nữa”
“Tinh tỉnh tỉnh…”
Di động bỗng nhiên sáng lên, một tin nhẫn không có tên người gửi được gửi đến: “Bị thiêu cháy thật là dễ chịu, hay là thiêu cả xe luôn đi, cho cô cũng cảm nhận một chút!”
Vũ Thư Anh trợn tròn mắt, sợ hãi nhìn về phía người phụ nữ đang quay lưng lại: “Cô đừng đến đây”
Vì cô ta đang đóng cửa xe nên người bên ngoài không hề nghe thấy tiếng cô ta.
Bóng người kia bỗng nhiên quay người lại nhìn rất giống người Vũ Vân Hân giả trang vừa rồi, đeo khẩu trang đang hướng về phía xe cô ta, trong tay đang nghịch bật lửa, ngọn lửa lúc bật lúc tắt.