“Chẳng phải là anh không ăn sao?” Mục Lâm Kiên ngửi thấy mùi măng chua từ miệng của Vũ Vân Hân thì nhanh chóng bịt mũi lại: “Hôi quá! Mau ngậm miệng lại!” Người đàn ông thẳng như thép này khiến Vũ Vân Hân tức sôi máu: “Miệng anh mới hôi! Khốn kiếp!” Vừa thốt ra lời nguyền rủa, Vũ Vân Hân bị anh tóm lấy: “Bảo toàn tính mạng mới quan trọng.”
Khuôn mặt nghiêm túc của Mục Lâm Kiên khiến Vũ Vân Hân lập tức nuốt giận vào trong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ăn đi!
Em không nói nữa!” Bốn mẹ con lạ lùng này khiến Mục Lâm Kiên thấy khó hiểu. Anh cầm đũa định gắp một chút bún, chần chừ rồi lại đặt xuống. Có vẻ như rất khó khăn để cho anh bước ra được bước đầu tiên này.
Nhưng không có ai ép buộc anh cả! Chỉ là anh đang cố gắng để hòa nhập với họ.
Một mùi sầu riêng nồng xốc mũi ập đến, vài người phấn khích thốt lên: “Lục Tâm chọn sầu riêng được đấy!”
Vừa mới ăn xong bún ốc thì đến đậu phụ thối, cuối cùng tráng miệng là sầu riêng. Họ đang đùa giỡn Mục Lâm Kiên sao? Nhìn thấy dáng vẻ ăn uống sảng khoái của họ, lại cảm thấy hình như họ thực sự thích những thứ này. Mục Lâm Kiên bị choáng ngợp bởi đống mùi lẫn lộn này, không ăn cũng thấy buồn nôn. “Thử một miếng đi, ngon lắm! Đồ ăn vùng cận nhiệt đới ở đây vô cùng ngọt.”
Màn Thầu đưa miếng sầu riêng trong tay ra trước mặt anh.
“Ngoan, nếm thử đi.” Vũ Vân Hân thúc giục. “Mỹ vị nhân gian, anh không hiểu sao?” Bờ môi mỏng của Mục Lâm Kiên mín lại, rồi anh hé môi khẽ cắn một miếng nhỏ. Cảm giác mềm mịn khó tả. Ánh mắt khẽ giật, vị sầu riêng tan chảy trong miệng, cảm giác như một que kem ngon lành.
“Có ngon không?”
“Ừ.”
Mục Lâm Kiên bày ra vẻ mặt lạnh lùng ăn sầu riêng, trước mặt còn có bún ốc và đậu phụ thối. Anh bị họ bẻ cong rồi, càng ăn càng hăng say, cuối cùng đến nước canh cũng chẳng còn.
Trở lại lâu đài cổ, toàn thân nồng nặc ba loại mùi khó ngửi.
Cả nhà xuống máy bay, lúc đi ngang qua những người giúp việc, một trong số họ đã bị mùi vị ấy doạ chết khiếp. Mùi sặc sụa ấy, ai không biết còn tưởng họ chui vào hố phân. “Bọn họ đã về rồi, thoạt thấy không có thương tích gì mấy, cùng lắm là rơi xuống hố phân thôi, còn lại không có gì đáng ngại.”
Một người mặc vest đen ttỉ mỉ báo cáo cho một người khác qua điện thoại. “Hố phân?” Âm thanh đã bị biến đổi vang lên trong điện thoại, căn bản không thể biết được người ở đầu dây bên kia là ai. “Vâng, xuống máy bay là nồng nặc mùi thối, mùi ấy giờ vẫn đang tràn ngập đại sảnh.”
Người trong điện thoại cảm thấy khó hiểu. Đi đâu mà rơi được xuống hố chứ? Rõ ràng ở đó khoảng cách gần nhất là biển… “Có vẻ như Mục Lâm Kiên cũng cũng rơi xuống đó.” “Thật tình, đã nói là không được phép làm tổn thương Mục Lâm Kiên!” Giọng điệu bên kia tức giận, vệ sĩ nghe được thì ngây ra.
Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng mỗi lần báo cáo tình hình, tiền đều về tài khoản đều đúng hẹn, còn về đối phương là ai thì anh ta thực sự không biết. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ nào là người thích tổng giám đốc Mục. “Vũ Vân Hân, sao mạng cô lại lớn vậy chứ!” Đầu dây bên kia tức giận cúp điện thoại.
Hoạ từ miệng mà ra.
Người đàn ông cúp điện thoại xong, lập tức quay đầu nhìn Lục Tâm trước mặt: “Anh Lục, anh đoán đúng rồi! Là một người phụ nữ thích tổng giám đốc Mục.”
Khoé miệng Lục Tâm khẽ nhếch lên vẻ nghi hoặc, anh ta khẽ cười nhạt: “Quả nhiên hoa dại nhiều thì lắm thị phi.”
“Tài khoản của quý khách đã được cộng thêm tiền, mời kiểm tra.” Điện thoại di động trong tay vệ sĩ kêu “tinh tinh”.